Friday, September 12, 2008

Về những kẻ ngậm máu phun người




Vết bầm trên lưng bà Thông do công an đánh

Về những kẻ ngậm máu phun người

Trần Khải Thanh Thuỷ

Cho đến giờ phút này (4 giờ chiều ngày 9-9-2008) đã có 7 người bị bắt vì cả gan bước chân đến nhà tôi, trong vòng vẻn vẹn 20 ngày (19-8 đến 9-9). Tất cả những người đến này, dưới con mắt của công an đảng đều không tử tế gì. Bao gồm các ông: Nguyễn Kim Nhàn (dân oan Bắc Giang) Võ văn Nghệ (dân oan Thanh Hoá), Nguyễn Công Huân (dân oan Yên Bái) Đặng thị Thông (dân oan Thái Bình), Nguyễn văn Minh (dân oan Đà Lạt), Nguyễn văn Chính (công dân Hà Nội), Nguyễn thị Huần (dân oan Vĩnh Phúc)...dù họ đến vì bất cứ lý do gì, thăm hỏi, chuyện trò hay mua giúp tôi chai mật ong, túi cỏ ngọt, hoặc bắt mạch chữa bệnh, xoa bóp, bấm huyệt vì chứng bệnh đau đầu kinh niên của tôi. Khi ra về (nhiều người chưa kịp vào nhà) đều bị túm lên đồn, và phải chịu những hành động vô cùng phi lý, là hạch sách vặn vẹo, quát tháo,
Nào:
-Có biết Trần Khải Thanh Thuỷ là một kẻ phản động từng bị bắt vào tù vì tội chống đảng, nhà nước không?
- Ai cho quan hệ với phản động hả?
- Có nhận tiền của phản động do Trần Khải Thanh Thuỷ đưa không?
-Quan hệ với phản động từ bao giờ ?
-Qúa trình tham gia phản động v.v…
Hoặc:
- Định chống chính quyền hả, chống chính quyền là chúng tao đánh chết.
Rồi :
- Có phải nó bán sách trong nước không được nên mới phải vu khống bác hồ là nghìn tên trăm mặt để lấy tiền phản động không?
Khi những người này phản đối lại:
- Tôi không biết anh giữ cấp bậc gì nhưng các anh nói thế không được. Nếu chính quyền làm sai thì với trách nhiệm công dân, chúng tôi có quyền chống.
Hoặc:
- Trần Khải Thanh Thuỷ không phải người phản động, mà ngược lại là nhà văn tiến bộ, được thế giới biết tới, đã từng cứu giúp dân oan, là người của dân oan.
Và:
- Nếu các ông coi Trần Khải Thanh Thuỷ là phản động, phải cô lập, cách ly thì đề nghị các anh treo biển nói rõ tội phản động của Trần Khải Thanh Thuỷ, cấm không cho bất cứ ai, dù là dân oan, dân chủ, bác sĩ, thầy thuốc vào thì chúng tôi sẽ không vào, còn không dám đề biển cấm thì chúng tôi cứ đến.
Những lý lẽ vô cùng xác đáng, thể hiện rõ quyền làm người, làm cứng họng lũ công an đảng tặc, song lập tức bị cái gọi là công an chửi rủa, lăng mạ bằng những lời lẽ vô cùng thất đức, vô văn hoá như :
- Câm mồm, vả cho vỡ miệng bây giờ.
Hoặc:
- Lại còn bao che cho phản động hả? Tao gang họng ra bây giờ.
Thậm chí chị Nguyễn Thị Thông vì không chịu viết tường trình, không viết giấy cam đoan, còn bị cả chục thằng công an phường Đức Giang (không mặc sắc phục, không đeo biển hiệu cùng lũ đầu gấu, cả nam lẫn nữ) đánh đập dã man bằng cách đóng cửa, tắt đèn, nhảy vào giật tóc, cấu véo, dùng cán vợt cầu lông quật túi bụi xuống mặt, xuống đầu đến mức gây thương tích, đặc biệt một tên công an còn lợi dụng cảnh tranh tối tranh sáng, trong phòng bịt kín dùng gậy đánh vào đầu gối chị Thông, miệng không ngớt rủa xả:
- Đánh dập xương bã chè mày ra, cho mày hết cách đi gặp phản động.
8 giờ tối, chúng mới thả chị về, sau khi không ép được chị ký vào biên bản sai ngoa, dối lừa, bịp bợm, phản động của chúng- một lũ chó của thời đại đồ đểu Hồ Chí Minh, chúng còn cử một nhóm thanh niên choai choai, tay lăm lăm hòn gạch đi theo để nếu chị có ấm ức quay lại nhà tôi, thông báo mọi việc để tôi kịp thời cấp báo sang hệ thống Báo đài hải ngoại thì sẽ ném gạch, hành hung chị...
Việc làm này của đảng cầm quyền cộng sản thật vô cùng lố bịch và trâng ráo, thể hiện một não bộ tối tăm, ngu dốt và cuồng tín ...
Không cần phải là người am hiểu, từng trải, tất cả những ai phải sống trong lòng xã hội cộng sản bạo tàn đều biết rằng đảng sợ ngòi bút đanh thép của tôi cũng như sự ảnh hưởng sâu rộng của tôi trong quần chúng nên cố tình vu khống, bôi nhọ, triệt hạ người tốt, cam đảm như tôi, để xoá dần những ảnh hưởng của tôi với đám đông, đặc biệt vô hiệu hoá vai trò của tôi trong cộng đồng xã hội. Như con cua bò ngang trong lòng đảng, bị đảng cố tình bẻ càng, bẻ chân, để tôi không còn bò được nữa. Vì thế, tất cả những ai ra vào, qua lại nhà tôi đều bị đảng biến thành cộng sự của tôi, thậm chí rình canh cả ngày không chộp được ai, để bẩm báo, tâng công, lĩnh lương, xét thưởng, công an còn bắt cả ông xe ôm lên phường chỉ vì dám ngang nhiên đứng chờ khách ở ngõ dẫn vào nhà tôi, với tội danh dựng ngược: " Làm liên lạc cho Trần Khải Thanh Thuỷ".
Cánh đồng nát chuyên mua sách báo cũ, trông giống như những người dân oan các tỉnh lập tức lọt vào tầm nhắm của chúng và gây ra không ít cảnh dị thường, khi bắt họ cùng cả xe đạp cũ rách lên đồ phương trình diện.
Càng làm những chuyện đồi bại, đảng càng trở thành lố bịch, hèn kém trước mặt dân, làm cho dân không những không sợ mà càng đứng về phía tôi hơn. Hơn nữa đảng thừa biết rõ sức mạnh của tôi nằm ở ngòi bút, ở ngôn ngữ, nên cho dù đảng có bắt hết được những người ra vào nhà tôi phải sợ, không bao giờ dám có ý nghĩ quay lại nhà tôi nữa, thì cũng không thể nào dập tắt được những tiếng nói trung thực của tôi. Giữa thời đại công nghệ thông tin hiện đại, trò của đảng qúa xưa rồi, đảng thu phương tiện làm việc này, bà con gửi tiền về để tôi mua phương tiện làm việc khác. Đảng cắt internet lần này, tôi khôi phục lần khác bằng nhiều cách, cốt để thông tin được với thế giới bên ngoài, thu giữ điện thoại của tôi thì anh em, tổ chức gửi tiền về để tôi mua lại lần khác, đảng đánh tôi một, bà con giơ lưng, xoè tay đỡ cho tôi hai. Cho đến nay đảng đã lộ rõ bộ mặt cướp của mình bằng cách tràn vào nhà tôi thu gĩư trắng trợn 4 máy vi tính, hàng chục ổ USB, hai máy Scan, 6 điện thoại di động, hàng chục đĩa mềm, đĩa CD v.v… trị giá hơn 100 triệu đồng, vậy mà vẫn không hề đạt được mục đich của mình, không làm sao bắt tôi phải sống trong nghèo khổ, bất hạnh được, ngược lại, một điều nhỡn tiền là càng đánh tôi và các nhà dân chủ, người bất đồng chính kiến, tội ác của đảng càng được lưu giữ trong bộ nhớ của bà con trong và ngoài nước, còn nỗi đau của tôi được cả cộng đồng cưu mang, chia xẻ. Đảng làm mọi cách để bịt miệng tôi, thì bà con kiều bào bằng mọi cách giúp tôi cất cao tiếng nói, và thế là như một con rối trên vũ đài chính trị, lũ công an đảng chỉ làm xấu đi hình ảnh đảng trong mắt công chúng, hoàn toàn là tác dụng ngược. Bắt tôi thì lại như Lê thị Công Nhân, Lê thị Kim Thu, bị hết tổ chức nhân quyền này, trung tâm nhân đạo kia để ý, mà không bắt tôi, thì đảng phải dùng đủ thủ đoạn baì bây để cản trở gây khó dễ cho tôi, để tôi vì ươn hèn, sợ hãi mà phải bỏ bút. Song điều ấy là không tưởng, đảng biết rõ con người tôi, chỉ biết phục tùng cái thiện vô điều kiện, nếu đảng đi theo con đường chính nghĩa thì đảng không cần lôi kéo, thuyết phục, tôi cũng theo, ngược lại đảng biết rõ đảng và lũ công an dưới quyền đảng chỉ chuyên làm những việc bạc ác, hại người, "làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền" nên không thể nào thu phục được lương tâm, không thể nào bắt một người như tôi sợ hãi được, và tất cả gậy của đảng đánh vào tôi lại dội xuống đầu đảng mà thôi.
Để lột tả một phần bản chất của đảng trong việc vu vạ, bôi xấu tôi, tôi xin trích dẫn bài viết của tác giả Trần Hùng, một cư dân - và là một nhà giáo đã về hưu tại Hải Phòng :
Thưa ông giám đốc đài truyền hình Việt Nam,
Tôi đã già, đã sống gần hết cuộc đời dưới chế độ cộng sản. Tôi nghe đài báo, xem ti vi của chính phủ đã nhiều. Tôi thấy ngày nay dân trí đã cao, thông tin đến với người dân không còn một chiều như trước. Cho nên mỗi thông tin về phương diện chính trị của quý vị luôn đặt ra cho người nghe, người đọc những câu hỏi lớn. Đỗ Thành Công có phải là kẻ khủng bố không? Luật sư Đài và Lê Thị Công Nhân hoạt động dân chủ có phải vì tiền không? Nữ sỹ Trần Khải Thanh Thuỷ viết bài miệt thị đảng, chế độ cộng sản, công an của đảng có phải vì mỗi bài được trả 30 USD không; hay vì cái gì khác?
Biết tôi viết thư gửi ông, một người bạn có suy nghĩ này nhờ tôi gửi kèm : vì báo chí đều của đảng cộng sản nên bạn tôi khẳng định các ông toàn đưa tin vu khống bậy bạ về những người hoạt động dân chủ, nhân quyền; vì những người đó đối lập với đảng cộng sản. Cái trò vu khống bậy bạ trên chỉ có thể lọt tai các ông chứ không thể lọt tai bạn tôi. Ngậm máu phun người ta, không biết quần áo người ta có bẩn không nhưng trước hết là mồm mình bẩn đã! Không chỉ mồm của đảng cộng sản Việt Nam có máu mà từ 6 chục năm tiếm quyền, tay của đảng cộng sản Việt Nam đã vấy máu. Dùng học thuyết chuyên chính vô sản để trị nước thì rõ là máu người dân phải nhuộm từ gan ruột của đảng ra đến tay chân. Cải cách ruộng đất là máu ai? "giải phòng miền Nam" là máu ai? Học tập cải tạo đối với quân-dân-chính chế độ Việt Nam cộng hoà là máu ai?
Bây giờ với linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân, Trần Khải Thanh Thuỷ và nhiều nhà đấu tranh dân chủ khác, bàn tay của đảng cộng sản Việt Nam lại còn muốn vấy máu tiếp nữa. Đài báo ti vi các ông lại còn ngậm máu phun người tiếp nữa. Với chúng tôi, những nhà đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền là những vị anh hùng. Họ đã nhận ra con đường phải đi của dân tộc sớm hơn chúng tôi, họ dũng cảm hơn chúng tôi. Chúng tôi kính phục họ. Chủ nghĩa cộng sản độc tài toàn trị đẻ ra các vị thì lý tưởng dân chủ pháp quyền phải đẻ ra họ. Các vị là hiện tại đen tối của dân tộc. Họ là tương lai của đất nước. Ngậm máu phun người thì mồm mìmh bẩn. Gieo gió ắt gặt bão. Xem
Nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=59718

Người xưa bảo: "Đã là hảo hán thì tất phải có kẻ thù". Kẻ thù của tôi chính là đảng cộng sản dốt nát, đui mù chuyên quyền độc ác. Kẻ chuyên gây ra cho dân tộc Việt Nam những điều bất hạnh khốn khổ nhất. Cho dù đảng có ngậm máu phun người thì miệng đảng càng hôi tanh và tôi càng chống đảng đến cùng. Đơn giản vì không cần phải là một nhà văn tôi cũng nhận thức được điều này: Ở đâu có cộng sản, ở đó không có chính nghĩa, không có tự do dân chủ, không có tự do tôn giáo. Vì vậy còn hoà hợp với cộng sản là bản thân mình tự sát, là cả dân tộc không đất sống.

Hang đá 11/9/2008
Trần Khải Thanh Thủy
Hội viên hội văn bút quốc tế
Kẻ "Suy đồi đạo đức, làm tay sai cho lưu vong phản động nước ngoài"(lời Đảng)

(Theo Web Vietnam Exodus)