Thursday, October 11, 2007

Những vị ngôn sứ cô độc


NHỮNG VỊ NGÔN SỨ CÔ ĐỘC

Phạm Khánh Hòa

Riêng tặng hai chị Trần Khải Thanh Thủy, Lê thị Công Nhân và những “tù nhân lương tâm” Việt nam

Cứ tưởng rằng,
Trong cái cõi mịt mùng nhân thế
Đã hết rồi cái thiện, cái nhân.
Đã đi xa tín nghĩa,
Đã cách biệt thân thích, họ hàng,
Đã nằm xuống yêu thương và công lý.

Cứ tưởng rằng,
Khi chủ nhân ông là một bầy ngọa quỷ
Vũ khí trong tay là lưởi hái lưởi liềm
Và túi hành trang là âm mưu, thủ đoạn đảo điên
Cộng thêm những ngón nghề lọc lừa gian dối,
Mà thành tích là bức bách kẻ thế cô, thủ tiêu người vô tội,
Chính nhân quân tử mang kiếp đọa đầy…
Cứ tưởng rằng,
Khi tội ác đã đủ chín tầng mây
Thì màu xanh hy vọng của địa cầu
Sẽ chuyển thành gam màu tang chế.

Cứ tưởng rằng
Khi kẻ thế cô hết đường tự vệ
Chút gia tài còn lại : cây bút và tập giấy học trò
Cũng bị cướp đi và thiêu rụi thành tro,
Còn mãnh hình hài,
Kết tinh của núi sông và giống nòi tiên tổ
gót sắt độc tài, bàn tay cáo, hổ
tha hồ dẫm đạp, xé vò như ngọn cỏ, cành lau…
chút tự do còn lại, leo lét ngọn đèn dầu
cũng đành đoạn dập tắt để lên ngôi bóng tối !

Cho dẫu biết,
những Tần Thủy Hoàng, những Nêrô, lịch sử nào cũng có
Những Stalin, Hítle, Pônpốt, và cả Philatô…
Những cuộc “phần thư khanh nho”, “đốt sách, chôn học trò”
Những đấu tố mẹ cha, bạn bè bội phản…
Những “thập giá, đồi Sọ, dao găm, viên đạn…
Những “dĩa máu me đựng thủ cấp tiên tri” !...
Mà nạn nhân chủ yếu chính là
Những Nguyển Trãi, Luther, Gioan Tẩy giả, Gandhi…
Ôi, những ngôn sứ vĩ đại thời gian nào cũng có.

Nhưng hôm nay,
ở giữa bình minh của Thiên niên kỷ mới
mà tấn tuồng bách hại cứ tiếp diễn không thôi.
Oái ăm thay,
Nạn nhân lại là những anh chị em “chung một giàn bầu”
Cùng máu đỏ đầu đen,
cùng lớn lên theo nhịp à ơi ca dao của Mẹ !

Hỡi những người anh, những đứa em và hỡi những người chị !
Những Đài, những Thủy, những Độ, những Lý,
Những Kim Thành, Nam Hải hay Lê thị Công Nhân…
Xin cám ơn, xin cám ơn các anh, các chị muôn vạn lần
Đã can đảm dấn thân,
Đã anh hùng chấp nhận con đường của những “nhà ngôn sứ”.
Cho dẫu biết con đường dài công lý
Phải nằm gai, nếm mật và đón lấy thương đau.
Vành móng ngựa bất công hay bóng tối của ngục tù
Thấp thoáng cuối đường vành khăn tang vĩnh biệt !

Chị Thủy ơi,
xin mượn lời của chị như một chúc thư tha thiết
Để muôn người cùng suy gẫm, cùng nhớ, cùng thương
Cùng đồng cảm, và hy vọng, sẽ cùng nắm tay lên đường :
“Nếu tôi chêt xin ghi lên huyệt mộ
Rằng “Đây là người yêu nước thương dân”
Dùng ngòi bút xoay đòn chế độ......”


Đẹp làm sao thân phận những người Ngôn Sứ !

Phạm Khánh Hòa