Tuesday, July 10, 2007

Ôi Công An Nhục Mấy Cho Vừa


Trần Khải Thanh Thuỷ (9/29/2006)

Tính đến hôm nay (9/29/2006)là tròn 3 tuần tôi bị bắt. Cho đến giờ phút này cái gọi là cơ quan an ninh Việt Nam vẫn không có ý định dừng mọi sự thẩm vấn điều tra lại, cho dù không thể buộc cho tôi bất cứ tội gì, vì càng buộc án, gán tội càng lòi ra cái bản mặt phản dân hại nước của chúng, càng khiến số người theo bước chân hùng dũng của nữ tướng Dương Thu Hương tìm đến ỉa vào mặt lãnh đạo của chúng nhiều thêm.
Với riêng tôi càng làm việc với cơ quan công an Hà Nội, tôi càng phải chứng kiến những việc làm mạt hạng, đớn hèn, bẩn thỉu của cái gọi là công an nhân dân Việt Nam.
Việc đầu tiên là chúng tung lính canh quanh nhà tôi, nhiều, và dai dẳng đến mức bà con hàng xóm đều phải tỏ vẻ khó chịu vì sự trơ lì của đám lính chì khốn khổ, khốn nạn này. Từ 7 giờ sáng khi tôi chưa ra khỏi nhà đã 5, 7 tên lượn lờ quanh cổng, trải dài từ ngõ, trên khắp lối dẫn vào nhà. Tôi ngồi ăn sáng cũng có vài tên lính chì đeo bám, ngồi chầu hẫu bên cạnh như những con chó đói ngồi canh ông bà chủ để chờ một mẩu xương.

Đến bệnh viện khám bệnh, hay đi cắt thuốc tại nhà lương y, đều có mấy cái đuôi bám theo nhằng nhẵng, xộc vào tận nhà, ngồi sát bên cạnh, đến mức chủ nhà muốn nói chuyện cũng cụt hứng, đành phải bày tỏ sự khó chịu muốn chúng cuốn xéo cho nhanh. Rồi bạn bè nghe tin tôi ốm tìm đến thăm, hẹn tôi ở nhà mẹ đẻ để gặp gỡ, hỏi han, chia xẻ, trút bớt một phần gánh nặng do sự bóc lột tàn tệ của bệnh viện xã hội chủ nghĩa việt nam gây ra, chúng cũng không buông, không cho phép tôi được nghỉ hoặc tự đi bằng chân mình mà phải cử 3 chiến sĩ theo. Hai tên ngồi dưới, một tên theo lên tận nhà, như một thượng khách (không mời mà đến). Đi lên trình diện hàng ngày cũng là người của công an cưỡng chế, hết giờ, áp tải tôi về nhà rồi còn ngồi lại rình rập ở quán bia, quán nước, hòng ngăn chặn không cho tôi ra Nét hoặc nhận tiền của hải ngoại gửi về, nhằm cô lập kinh tế...
Tệ hại nhất chúng đến tận các nhà mở quán Internet công cộng để hù doạ chủ quán không được để tôi vào truy cập mạng. Qúa bất ngờ trước việc làm tiểu nhân đốn mạt này của lũ giẻ cùi thời đại (chuyên ăn cứt chó), tôi bất bình hỏi chủ quán vốn chỉ ngoài 20:

- Chả lẽ cháu không biết chúng nó cấm đoán phi lý à, chúng nó sợ sự thật, sợ những người hiểu biết vạch mặt tố cáo những việc làm tội ác, vi phạm nhân quyền trắng trợn của chúng trên mạng toàn cầu thế giới, để không những chúng bị vạch mặt, chỉ tên, ba đời 5 đời còn cảm thấy đớn hèn nhục nhã, mà cả lũ lãnh đạo cũng bị khắp bàn dân thiên hạ ỉa vào mặt, nên chúng mới ra lệnh cấm như thế.
Cậu bé lí nhí trả lời:

- Cháu biết rõ chứ, nhưng ai làm ăn bây giờ chả vừa ghét vừa sợ công an hả cô, lơ tơ mơ chúng nó lôi cổ lên đồn, ra lệnh tịch thu máy móc, cấm không cho hành nghề, có phải mất nghiệp không. Thôi tránh lũ ôn dịch càng xa càng tốt cô ạ, kẻo nó ngấm ngầm thả vi rút H toi N tiệt vào cửa hàng mình thì khốn. Cô không thấy mọi người kể chuyện hai anh em nhà nọ à, anh làm doanh nghiệp giỏi, lắm tiền nhiều của, không bao giờ sa đà vào chuyện gái gẩm hút sách, thế mà chúng cũng cố tình dúi một tép hêrôin vào thùng rác để kết tội anh cũng nghiện hút giống em. Muốn được về làm ăn trở lại không có cách gì là tự cứu mình bằng tiền, vàng USD. Thế là bấm bụng mất mấy trăm triệu cho lũ chó đấy. Chộp giật, ăn cướp, chuyên làm những việc thất đức là nghề của bọn công an mặt dầy bây giờ mà. Chủ làm sao, tớ hao hao làm vậy, ác hơn cả bọn mật thám ngày xưa.

Tại quán ngay lối vào nhà, dù là hàng xóm, thời gian trước luôn vui vẻ mỗi lần tôi đến, tạo mọi điều kiện để tôi truy cập tốt nhất, từ việc giành riêng máy chủ, lắp ổ USB, tai nghe cho tôi, bây giờ cũng nói khó để tôi thông cảm vì mỗi lần tôi vào là bọn chó lại nhảy lên bàn độc, đuổi hết khách ra ngoài. Vì vậy biết thừa là tôi không phải người xấu, cũng không làm gì sai trái, lại là chỗ hàng xóm thân tình, cả nhà, mấy thế hệ cùng đọc các tác phẩm của tôi, cùng quý mến tôi, nhưng thời gian qua bị bọn chó quấy rầy hết lần này lần khác, nên biết là hèn, là sợ, nếu không dám bảo vệ người tốt như tôi, nhưng vì số nợ vay lãi ngân hàng để mở cửa hàng còn nhiều, nên đành chửi thầm, chửi lén bọn chó chết, bất nhân, bất nghĩa: Có mắt giả mù, có tai giả điếc, mù loà cả luật pháp lẫn đạo lý, tình người mà đành chịu thua lũ chó - vì ngoài mũi thính, tai dài - vốn là đặc thù của lũ slôchome nội hoá - chúng còn vuốt sắc, hàm răng nhọn hoắt, trắng ởn và... cả còng số 8, dùi cui gỗ, dùi cui điện nữa, hãi lắm. Ngày xưa ông bà bảo tránh voi chẳng xấu mặt nào, còn ngày nay, muốn không xấu mặt thì phải tránh xa bọn công an khốn nạn tại địa bàn phường ra.
Qúa bức xúc, trước khi bỏ đi tôi chỉ hỏi một câu:

- Thế lũ chó trong phường này đủ sức theo tôi tới tất cả các quán nét tại Hà Nội à? Sao chúng không treo ảnh tôi rồi ra lệnh tất cả các quán nét ở Hà Nội không được để tôi vào?
Chủ nhà chỉ còn biết ái ngại, bày tỏ:

- Không biết ai sinh ra lũ chó để rơi vào tay bọn cướp ngày là cái chính đảng cộng sản thối thây này nhỉ? Biết con họ bị biến thành chó săn chuyên giữ nhà cho bọn chủ độc tài ăn bẩn, cắn lại người dân, chắc họ buồn lắm, phải cắn lưỡi mà chết để rửa nhục cho con, chắc họ cũng cắn. Chết vinh còn hơn sống nhục mà. Ba tuần làm việc, riêng tuần đầu chúng tập trung vào việc khui tài liệu trong máy điện toán, ổ USB, đĩa mềm, đĩa CD của tôi, tuần thứ 2 chúng bắt đầu đi sâu vào các mối quan hệ. Nào: - Tại sao chị quen ông Nguyễn Thanh Giang, ông ấy có giới thiệu cho chị tổ chức CIA nào của Mỹ không? Ông ấy đứng sau chị, chỉ đạo mọi công việc của chị đứng không?
Sặc mùi cộng sản, chia rẽ, bôi nhọ, khiến tôi phải nổi khùng:

- Tôi quen ai là quyền của tôi, chúng ta ăn chung một mâm cơm lúa gạo, sống chung một mái nhà trái đất, cả thế giới đều là anh em, huống hồ tôi và chú Nguyễn Thanh Giang có chung tư tưởng lớn, đó là tự do, dân chủ. Điều này chính ông Hồ đã nói, nước độc lập mà không có tự do thì hỏi sự độc lập ấy có ý nghĩa gì?

- Chị nhận tiền từ nước ngoài chắc chắn chị phải là thành viên của tổ chức nào đó?

- Trừ đảng cộng sản thối nát tôi không thèm vào, còn bất kỳ tổ chức yêu nước nào ở trong nước hay ngoài nước mà tin cậy, muốn tôi trở thành thành viên của họ, tôi sẵn sàng. Tiếc rằng thời gian tôi đồng hành với các nhà dân chủ trong bóng tối qúa dài, chỉ khi bị bán đứng mới ra công khai nên không tổ chức nào biết tôi là ai, để mời tôi vào cả.

- Đến bây giờ chị vẫn không biết rõ người tố cáo chị với cơ quan an ninh là ai à?

- Là Phạm thị Lộc ở Bắc Giang chứ ai?

- Mụ Lộc chỉ biết bút danh, bài viết của chị chứ làm sao biết được các mối quan hệ của chị với tất cả các thành viên khác, biết rõ từng kế hoạch hành động của chị như việc thành lập hội dân oan Việt nam chẳng hạn.
- Tôi nghĩ chả ai chó má hơn cái con đàn bà tuổi chó ấy được. Nên ngoài con chó cái ấy ra, chả còn ai đủ can đảm để hành sự như thế cả.

- Thế thì chị nhầm rồi, chính người mà chị tin cậy nhất là người đã bán đứng chị cho chúng tôi đấy.
Thật là giọng lưỡi chó săn, óc chó, tim lợn, lúc nào cũng thích tung hoả mù, lập lờ đánh lận con đen:

- Tôi không nghe bất cứ phát ngôn nào từ miệng lưỡi các người cả, vì tôi biết tỏng bản chất cộng sản của lũ quan thầy các người rồi: Hãy nhìn cộng sản làm, đứng nghe cộng sản nói.
Nói đến thế mà chúng vẫn cố cùng liều thân:

- Tôi nói cho chị biết nhớ, điều mà Dương Thu Hương nói Thanh Giang là người của công an là sự thực đấy, chị hay đi lại với ông ta, nên đã bị bán đứng mà còn không biết.

- Xin lỗi các người đi, tôi không phải lũ vô lương tâm như các người, tôi không biến bạn thành thù, không biến ơn thành oán. Tôi nói lại, đời tôi nếu không gặp được chú Nguyễn Thanh Giang thì đã chết gí từ lâu rồi, các người chỉ giỏi lừa mị, cho dân ăn bánh vẽ, hoặc dân chủ giả hiệu thôi, đâu có biết trọng người tài, có nhân cách, bộc trực thẳng thắn như tôi, làm gì tôi chẳng bị gạt khỏi guồng quay biên chế, chẳng chết gí...

- Trong tài liệu chúng tôi thu giữ tại máy vi tính nhà chị có rất nhiều thư từ liên quan đến hoạt động của dân oan mà chị gửi cho anh Nguyễn Hải đề nghị chị nói rõ mối quan hệ này. Chị là thành viên của tổ chức do anh Nguyễn Hải đứng đầu có đứng không?

- Tôi đã nói hàng tỉ lần rồi, tôi chỉ là người cầm bút đơn thuần. Chính cái chính đảng thối tha độc ác này đẩy tôi ra khỏi biên chế, làm tôi thất nghiệp, nhờ anh Nguyễn Hải mà tôi tìm lại được vị trí, hứng thú, nhân cách của mình, được quyền bày tỏ quan điểm lập trường, nhờ thế mới có được chỗ đứng giữa lòng bạn đọc hải ngoại, cũng nhờ anh ấy mà dạ dày chồng con tôi mới không co thắt trong đầu.

- Chị quan hệ và nhận tiền từ bọn lưu vong phản động mà còn cố tình bao che cho chúng nó.

- Thế à, tôi lại nghĩ là cái chính thể độc tài này quá phản động mà họ phải lưu vong, không ai muốn bỏ đất nước ra đi cả. Thử hỏi nếu không có sự lưu vong của họ mỗi năm nhà nước này có nhận nổi 4-5 tỷ USD không, nếu tôi được quyền nói, tôi sẽ kêu gọi họ đừng gửi tiền về cho chính thể thối nát tham nhũng tràn lan từ trên xuống là nhà nước độc tài xã hội chủ nghĩa Việt Nam này nữa, nhờ số tiền "Phản động" này mà chúng càng củng cố chính quyền độc tài khoẻ mạnh hơn, quay lại đàn áp nhân dân và những nhà dân chủ. Ngoài miệng chúng nói cho dân và vì dân, rồi: "Nhiễu điều phủ lấy giá gương" để Việt Kiều gửi tiền về, thực chất chỉ béo lũ sâu dân mọt nước là lãnh đạo đảng và bộ công an thôi.
Ngày nào cũng vậy, quanh đi quẩn lại là những câu hỏi vi phạm nhân quyền, xúc phạm trắng trợn tới các mối quan hệ vô cùng tốt đẹp mà tôi may mắn có được trong đời:

- Đề nghị chị cho biết, chị quen ông Vũ Thư Hiên như thế nào, ai giới thiệu cho chị, quen từ khi nào?

- Tôi biết nhà văn Vũ Thư Hiên nhờ may mắn được đọc cuốn "đêm giữa ban ngày", còn quen là nhờ chú Nguyễn Thanh Giang giới thiệu. Chỉ vì qúa tội nghiệp cho một trí thức nước nhà phải sống trong cảnh trí thức trùm chăn, đêm giữa ban ngày mà chú ấy giới thiệu cho tôi, mong muốn tôi thoát ra khỏi tấm chăn ngột ngạt, hôi hám của đảng cộng sản. Điều quan trọng nhất, chú Nguyễn Thanh Giang biết rõ tôi rất ngưỡng mộ nhà văn Vũ Thư Hiên, nên đã cho tôi được thoả lòng ao ước một phen.

- Chị biết rõ ông Hiên cũng như ông Bùi Tín phải sống trong cảnh vất vưởng tha phương khổ sở nhục nhã như thế nào chứ? Ở trong một căn nhà trọ tồi tàn, sống bằng tiền trợ cấp xã hội, phải viết báo kiếm ăn hàng ngày, nếu không là đói rã họng.

- Tôi không được hân hạnh quen biết bác Bùi Tín, nhưng tôi nghĩ dù là công dân hạng 2 của nước Pháp, nước Mỹ cũng còn hơn thứ thần dân khốn khổ ở Việt Nam. Điều này thì bậc tiên chỉ của làng văn là Nguyễn Tuân đã nói rồi: nếu một cây cột biết đi nó cũng bỏ đất nước này mà đi, ở lại nơi đất nước mặt trời lặn, lãnh đạo trình độ lớp 2 khai lớp 4, đưa đất nước hết từ sai lầm này đến sai lầm khác, đến mức đứng ở toa tàu hạng bét trong cả đoàn tàu thế giới thì ở lại làm gì? Với tư tưởng như bác Bùi Tín, liệu ở lại có giữ được mạng sống không hay vào nhà tù cộng sản bóc lịch sớm? Ra tù lại phải sống trong quằn quại đau đớn như tôi và tất cả những nhà dân chủ, những người bất đồng chính kiến khác.

- Chị thì ai mà chị chẳng chửi, chửi từ lãnh đạo đảng đến bác, chửi đi. Tư tưởng chói loà của bác, chị cũng biến thành... chó loà được thì chịu chị rồi.

- Các người nhầm rồi, nếu trước mặt tôi là viện sĩ Nguyễn Thanh Giang, nhà văn Hoàng Tiến, chú Vũ Thư Hiên, anh Lê Diễn Đức, anh Nguyễn Hải hay bất cứ một nhà dân chủ trẻ tuổi nào khác thì tôi xin mượn thơ của Hai Nơ (Đức) để bày tỏ thái độ của mình: Tôi kính yêu quỳ dưới trái tim người.

- Nếu chị đã phủ nhận đảng, phủ nhận bác, tốt nhất chị nên xin định cư ở Mỹ hay bất kỳ nước nào mà sống, chúng tôi sẽ ký để chị đi ngay, chỉ sợ chị đi rồi lại đòi về như ca sĩ Ái Vân đấy.

- Đi hay ở là quyền của tôi, ca sĩ Ái Vân đòi về cũng là quyền của chị ấy, tôi không đánh đồng đảng cộng sản với dân tộc này, với mảnh đất hương hỏa của cha ông. Cáo chết ba năm còn quay đầu về núi, đảng này có quyền gì mà cấm họ không được trở về?

- Đảng là người lãnh đạo đất nước này.

- Phải, nhờ tội ác tày trời của đảng đối với dân tộc Việt Nam bao nhiêu năm qua mà bao nhiêu con người trung hiếu bị tuyệt diệt, bao nhiêu trí thức bị vùi chôn tuổi trẻ trong chiến tranh, bao nhiêu trẻ em bị đầu độc nhồi nhét bởi những tư tưởng mòn gỉ, chó loà của chủ nghĩa Mác lê... Bao nhiêu con người sinh ra mà không được quyền làm người. Hễ tỏ rõ khí phách, nhân cách mình là đảng giở trò cướp bóc, như anh Trần Anh Kim ở Thái Bình, anh Đỗ Nam Hải ở Sài Gòn, anh Nguyễn Khắc Toàn và chú Hoàng Tiến ở Hà Nội, cả tôi là một phụ nữ liễu yếu đào tơ, cũng không thoát nổi sự cướp bóc trắng trợn của các người. Nào cắt mạng Internet, nào chặn bắt ở quán Nét, nào khám nhà tịch thu phương tiện làm việc, từ điện thoại di động đến vi tính, tài liệu, giấy tờ, sổ sách. Cả máy ghi âm, ổ USB cũng như đĩa mềm đều không thoát khỏi sự đàn áp cướp bóc của đảng này.

- Vì thế chị cũng như tất cả các người chị quen, từ ông Giang, ông Hiên, đến ông Nguyễn Hải đều muốn lật đổ chế độ này có đúng không?
- Các người chỉ biết một mà không biết hai, nếu tất cả đều biết cống hiến hy sinh, cao đẹp như thế hệ cộng sản đầu tiên, như đội ngũ công an đầu tiên, với nhân dân luôn kính trọng lễ phép, không lấy một cây kim sợi chỉ của dân, thì ai lật? Có lật nó cũng không đổ, còn bây giờ trong cảnh tham nhũng tràn lan, hôn quân ám chúa nhiều nhung nhúc như giòi bọ thế này, không lật nó cũng tự đổ.

- Được rồi chị xem, điều chị mong sẽ không bao giờ xảy ra cả, Việt Nam là một nước ổn định nhất trên thế giới, sắp tới hội nghị Apec họp có 5 nguyên thủ quốc gia, riêng tổng thống Bush ở lại cả 7 ngày đấy, phải đánh giá cao về Việt Nam như thế nào thì người ta mới đến và ở lại lâu thế chứ.

- Phải. Ổn định trên miệng lưỡi của lãnh đạo các người thôi. Cứ để họ gặp dân chúng các tỉnh, tiêu biểu như dân oan ba miền ấy, xem có ổn định không? Có tốt đẹp không, có dám vỗ ngực tự khoe là đỉnh cao trí tuệ loài người nữa không? Rõ là đã yếu, đã dốt còn thích khoe chữ, cái xác đã sắp thối rữa rồi còn cố bốc thơm... ai phục, ai sợ một cái xác đã hấp hối chứ, chẳng qua tốn tiền tỉ để xây lăng, đánh bóng mạ kền cái xác chết lên để loè thiên hạ thôi, như lăng Hồ Chí Minh ấy, chẳng sớm thì muộn cũng phải dẹp thôi.

- Nếu chị cứ không chịu hợp tác với cơ quan an ninh thì vụ việc này không thể dừng lại ở đây được.

- Hưởng lương trên cơ sở tiền bạc, thuế má của người dân đóng góp, các người muốn làm gì, muốn kéo dài bao lâu chẳng được? Các người là một lũ vô công rồi nghề, lằng nhằng như đám giẻ rách dưới chân, thích nghe chửi thì cứ việc. Còn tôi, thà chọc trời như chim báo bão, còn hơn bò sát đất như giun, đừng hòng mong tôi hợp tác mà nên làm ngược lại: Thấy anh hùng phải biết kính trọng, thấy người làm phải thì tự mình phải biết xấu hổ. Tôi mà như các người tôi bỏ nghề từ lâu rồi, thiếu gì việc làm cơ chứ.

Dù trình bày thế nào, trên tinh thần "vừa là đồng chí, vừa là mày tao". Hoặc "lúc là kẻ thù, khi thành anh em", chúng cũng không buông tha, chỉ một vấn đề mà bao giờ chúng cũng hỏi đi hỏi lại như chó nhai giẻ rách, kết quả 3 tuần trôi qua, tôi không làm được gì khác ngoài việc dồn hết tinh lực vào để trả lời những câu hỏi máy móc, hoặc gài bẫy của chúng, mong tôi nhận là người của một tổ chức bất kỳ nào đó để quy kết thành tội... nhưng tôi chẳng sợ gì mà không tố cáo những việc đồi bại bẩn tưởi của chúng ra. Có gan ăn cắp, có gan chịu đòn, không chịu nổi cảnh đêm giữa ban ngày tôi đã cả gan lấy lửa tự do thắp sáng trong những bài viết của mình, vạch mặt đảng độc tài dốt nát, ăn bẩn, công an nhũng nhiễu, đàn áp dân lành nên bị đảng ra cả một chiến dịch đàn áp, khủng bố.

Còn bây giờ những kẻ ngu trung này nếu cố tình làm ngơ trước dòng chảy của dân tộc trước cuộc vận động nội tại trong lòng xã hội, cố tình chơi xấu tôi thì ngòi bút của tôi cũng sẽ không để chúng yên. Cùng với tiếng nói mạnh mẽ của bao nhiêu nhà dân chủ khác, tôi sẽ góp phần đập chết cái đảng yêu ma, giả nhân giả nghĩa này, đập chết cả lũ khốn trong dòng chảy bất tận của dân chủ chứ không chỉ một thằng, một con nào đó, cho dù chúng có giở đủ trò công kích, nói xấu, vu khống, bịa đặt tôi bao nhiêu chăng nữa... tôi vẫn vững tin vào sức mạnh của sự thật, của chính nghĩa: Đàn áp người cầm bút chân chính sẽ bị cả thế giới truyền thông lên án.

Sẽ đến lúc 85 triệu người Việt Nam cả trong nước cũng như Việt Kiều sẽ đứng lên đưa dân tộc mình ra khỏi vũng lầy tăm tối, theo đúng hướng cần thiết. Đó là tự do dân chủ và giàu mạnh thực sự chứ không phải nói bằng mặt nạ và lưỡi gỗ của đảng cộng sản bưng bít, dối lừa, kèm cái đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa già nua, xấu xí, kệch cỡm, bảo thủ, tiêu điều...

Hang Đá 23-9-2006