Friday, September 26, 2008

Giáo xứ Thái Hà quanh quẩn ký



Giáo xứ Thái Hà quanh quẩn ký

Trần Khải Thanh Thủy

Nhà mẹ tôi ở ngay gần khu vực giáo xứ Thái Hà, cách một trục đường Tây Sơn ngắn ngủi bằng khoảng 5-10 phút đi bộ. Vì vậy, tuy không phải là người theo đạo, nhưng tôi cảm nhận họ là những người mang một giá trị luân lý đạo đức cao hơn hẳn người bình thường chúng tôi.
Bên cạnh các giá trị xã hội thông thường như công việc, học hành, giao tiếp văn hóa xã hội v.v trong họ còn là sự kính Chúa, yêu nước, nhân ái sẻ chia, nhẫn nhịn chịu đựng, tha thứ, bao dung...
Hầu như ngày nào, tối nào, tuần nào họ cũng cầu nguyện tại nhà hay đi nhà thờ, đôi mắt ngước lên ảnh chúa đầy ngưỡng mộ, yêu thương, gắn bó. Trong giao tiếp họ thường hài hòa, nhỏ nhẹ, có vẻ như tâm hồn họ tràn đầy một thứ ánh sáng của lương tâm, của tình người, của chúa, vô cùng nhạy cảm, dễ xót xa, mủi lòng, thương người, thương đời vô tận. Mỗi khi có việc phải tiếp xúc với họ, dù là trẻ em hay người già, phụ nữ, trong tôi luôn trào lên niềm cảm mến, tin cậy, vô lo.
Chiều 28/8, tôi may mắn qua được “tai mắt nhân dân” để về lại với mẹ sau cả 9 ngày trời đằng đẵng bị nhốt trong hang đá.
Ngồi chưa ấm chỗ, cậu em trai đi đâu về, hồn nhiên bảo:
- Trước cửa công an quận Ðống Ða, bà con giáo dân Thái Hà tụ tập đông lắm.
- Thế à?
Tôi chưa kịp định thần, chưa kịp hiểu mọi chuyện thì lần lượt cả gia đình nhỏ gồm em dâu, cháu ruột và con gái đi làm, đi học về, tất cả đều bàng hoàng, phẫn uất:
- Tắc đường, bà con tràn từ giáo xứ ra đồn đòi người bị bắt đông quá, dễ đến hơn 100 người.
Thoạt đầu, chỉ nghe nhắc đến hai tiếng “giáo xứ”, “giáo dân”, “Thái Hà” đã gợi lên một điều gì đó hết sức bình lặng, thân thương rồi, sao lại có chuyện sách nhiễu, kích động để bị lực lượng của chính quyền bắt rồi phải kéo đến đồn công an đòi người? Ðiều này - giữa xã hội cộng sản, ngay đến lương dân cũng còn không dám nữa là, chắc lại có chuyện động trời rồi?
Tôi chưa kịp hỏi han, bàn luận, mẹ tôi ngồi bên cạnh đã thủng thẳng:
- À! Bà con tại giáo xứ Thái Hà từ cuối 2007 đã có chuyện đòi đất rồi. Nghe đâu đất của họ mua từ năm 1928 với diện tích 60,000 m2, có chứng thực bằng văn bản gốc tiếng Anh hay chữ La Tinh đàng hoàng mà bị nhà nước tịch thu gần hết, chỉ còn lại 1/20, nên bà con đòi lại để lấy chỗ làm nơi cầu nguyện, giảng dạy giáo lý.
“Thì ra là thế. Việc gì cũng có nhân quả của nó, của xê-ra phải trả lại cho xê-ra chứ? Cộng sản cứ dùng chính sách cướp trắng, cướp sạch rồi cả vú lấp miệng em, sao được?
Buổi tối, ăn cơm xong, tôi trở về hang đá nhỏ tại Gia Lâm, ngang qua địa phận giáo xứ Thái Hà, thấy bà con vẫn đang lũ lượt kéo đi... Ðã từng chứng kiến cảnh dân oan khắp miền bị đàn áp, lòng tôi quặn thắt bởi bao nhiêu ý nghĩ, tâm trạng lo lắng, đau buồn: “Liệu những con người bình dị, kính chúa, yêu nước kia có bị lũ chó người đàn áp không? Với sức lực nhỏ bé như thế, họ có chịu nổi những thế lực thù địch rõ ràng là lũ công an đảng không? Biết đâu chúng lợi dụng đêm tối để hiện hình trước mặt bà con với giày đinh, áo giáp, mũ sắt, roi gân bò và dùi cui điện, còng số 8 như với bà con dân oan thì sao?”
Về nhà, vừa mở cửa bước vào, tôi đã nghe tiếng bà con nháo nhác gọi điện thoại thông báo: 400 bà con giáo xứ Thái Hà bị đàn áp, thậm chí cậu em tôi còn nghe rõ cả tiếng quật vun vút của những roi gân bò, cả ánh điện lóe sáng của dùi cui điện, cả những chiếc giày đinh đạp thục mạng lên mặt, lên người bà con khiến người bị ngất tại chỗ, người bị tóe máu mặt, máu đầu, kêu khóc như ri...
Buông ống nghe, bất thần tôi kêu lên: “Chúa ơi, sao người lại sinh ra chúng con trong xã hội cộng sản khốn nạn này? Cái xã hội coi con người như một bóng ma, một bản nháp sơ sài, một mớ hồ sơ tạp nhạp, hết tố cáo này lại khiếu kiện kia, chúa ơi? Hàng triệu dân oan khắp 64 tỉnh thành cả nước còn chưa đủ sao mà ngay cả bà con giáo dân thuộc địa phận giáo xứ Thái Hà - vốn nổi tiếng là ngoan, hiền cũng không thoát khỏi lũ ác quỷ cộng sản sao, Chúa ơi?
Cả đêm tôi bần thần ngủ không ngon giấc, phần vì cốc trà sữa ở nhà mẹ đẻ với tỷ lệ chè khá cao so với một người dễ bị tổn thương về tinh thần như tôi, song chủ yếu là hình ảnh bà con bị đàn áp mà cậu em và những người dân oan chứng kiến đã nói lại với tôi qua điện thoại.
Theo địa chỉ mà Hoài Việt cung cấp, tôi bần thần ngồi bên trang mạng: chuacuuthe.com. Thanhlinh.net . Viet carothic.com v.v... đầu óc bấn loạn bao nhiêu hình ảnh xảy ra kể từ ngày 13-8 giữa giáo xứ Thái Hà, khi những ngày bình thường đã cháy lên, những người hiền lành đã đứng lên đòi quyền làm người, quyền sống, quyền cầu nguyện ngay trên mảnh đất mà đảng đã cướp trắng của họ và bán cho công ty may Chiến Thắng bao năm.

Qua những đoạn video và bài viết trên mạng, trong tôi văng vẳng những tiếng kêu gào hỗn loạn mà tôi đã từng nghe trong các cuộc trấn áp dân oan từ Mi Ðiền, (Bắc Giang), Tiền Phong (Thái Bình), Kim Nỗ (Ðông Anh), Ðại Mạch (Ðông Anh) v.v... Lại như mọi khi, trong nỗi xúc động dâng trào, tôi chỉ biết thoát ra khỏi cơn chấn động tâm thể của mình bằng những vần thơ:
Còi xe ủ công an xịch đến
Bao giáo dân chạy túa ra đường
Thôi tiếc gì nhân mạng nhỏ nhoi
Dẫu là Chúa, độc tài cũng đuổi

Ôi kinh Thánh giữa tháng ngày bão nổi
Cháy tơi bời trong mắt giáo dân
Nơi cầu nguyện biến thành nơi máu đổ
Nước mắt con chiên chảy thành hồ

Kể từ ngày 14/8/2008, Cuộc sống của cả nghìn giáo dân trong giáo xứ đã không còn là điểm hội tụ của niềm tin, niềm kính chúa yêu nước. Ngược lại chỉ còn là nơi đan dệt những bất công, ngang trái, những tủi hổ, đớn đau, những hẩm hiu số phận, cũng là một bi kịch không hề lường trước trong suy nghĩ vô cùng trong sáng, thánh thiện của hầu hết giáo dân...
Sáng hôm sau, còn mắt nhắm, mắt mở, tôi đã nghe bà con giáo dân bình luận xôn xao: Ðúng 6 giờ sáng, sau giờ cầu nguyện, Ðức Mẹ đã hiện ra, cả một vùng trời bao la rộng lớn trùm lên địa phận của giáo dân bỗng chuyển thành màu ngọc bích pha sắc vàng tuyệt đẹp. Ðức Mẹ hiện ra, tay bế Chúa hài nhi, tay cầm thánh giá, tà áo bay phần phật.
Trong sắc trời thanh tịnh, bóng Ðức Mẹ căng tràn sinh lực, vừa hiện thực, gần gũi, yêu thương vừa hư ảo và bí ẩn lạ lùng. Hình ảnh Mẹ - biểu trưng cho sự thiêng liêng và huyền diệu, ngay lập tức tạo ra những ám ảnh kinh hoàng... đến mức cả nghìn giáo dân của giáo xứ Thái Hà sau cơn bách hại, nguy khốn, tưởng chỉ biết âm thầm khóc cho thân phận bé nhỏ của mình, đã đồng loạt quỳ ngay xuống trước linh đài, khi biết rõ Ðức Mẹ đã hiện về để nâng đỡ mình và cộng đoàn, họ vừa khóc vì sung sướng vừa lẩm nhẩm hát “Kìa Bà nào đang tiến lên như rạng đông...” Không những thế, theo lời một giáo dân miêu tả, ngoài dung nhan đức Mẹ bồng Chúa Giêsu, còn cả hình bánh Thánh Thể tỏa ra từ mặt trời. Sự bí ẩn, huyền ảo và lung linh, rõ nét này kéo dài cả chục phút.
Thế là, suốt ngày hôm ấy (29-8) dù biết giáo dân tại giáo xứ Thái Hà bị đàn áp khốc liệt, bà con từ khắp nơi vẫn ùn ùn đổ về như nước. Trong cơn quẫn bách, bắt bớ, phi lý từ phía công an, chính quyền cộng sản, một địa phận bé nhỏ như giáo xứ Thái Hà không hề bị cô thế cô thân mà còn nhận được sự nâng đỡ của Chúa và Ðức Mẹ, cũng như nhận được sự hiệp thông, chia sẻ của anh chị em mình ở khắp mọi nơi... Theo lời Cha Khải: “Lúc đông nhất tại linh địa Thái Hà có tới 2,000 người, còn nếu tính cả số lượng người đến và đi khỏi Thái Hà thì chỉ riêng ngày 29/8, con số đã lên tới 10,000 người”.
Như cây tìm lá, như cá tìm vây, tìm về được cội nguồn, nơi Ðức Mẹ hiện về, họ vui mừng khôn tả, cùng nắm tay nhau với những giọt nước mắt xúc động rơi lã chã. Các linh mục trong và ngoài giáo phận Hà Nội cũng đến thông chia tình liên đới, hiệp thông với các tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà. Họ thân mật gặp gỡ nhau ở nhà thờ trước Chúa Giêsu Thánh Thể, rồi lại dẫn nhau ra linh địa để cầu nguyện trước linh đài Ðức Bà. Họ cùng cầu nguyện cho giáo dân Thái Hà được Chúa và Mẹ nâng đỡ, chở che cũng như bao nhiêu giáo xứ khắp nơi không còn bị cộng sản đàn áp... Cộng đoàn đông đảo tới mức đầu đoàn rước đã ra tới linh địa rồi mà cuối đoàn rước vẫn còn trong nhà thờ...
Quá lo sợ trước những biểu hiện” bất thường” tại giáo xứ Thái Hà, không những không nhụt tinh thần đòi công bằng, chính nghĩa mà còn đoàn kết gắn bó hơn để tiếp tục đòi lại quyền lợi chính đáng cho mình, lúc 20 giờ 30 ngày 31 tháng 8, trong ánh nến nhập nhòa mờ tỏ, hàng chục công an chìm mặc thường phục và một số tên côn đồ được bảo kê núp trong đám công an mặc quân phục đã dùng hơi cay xịt vào giáo dân đang cầu nguyện tại Linh Ðịa Ðức Bà (nằm trong khu đất bị chiếm dụng bất hợp pháp) đồng thời xịt vào cả đoàn người vào niệm hương kính Ðức Mẹ trong ngôi nhà cũ của Giáo xứ (do giáo dân ngăn chặn kịp thời hồi cuối năm ngoái 2007 nên chưa bị phá)... Kết quả giáo dân hiện diện đã bị choáng, vì quá bất ngờ, vì dính hơi cay... Trong cảnh hỗn độn kinh hoàng, đa số các giáo dân kêu lên:“ Chúa ơi” rồi bảo nhau bỏ chạy tán loạn ra khỏi khu vực. Một số bị ngã ra đất rên rỉ, than van, vì nghẹn thở, vì chóng mặt, cay mắt, tức ngực, nhiều người khác chạy lại để cứu giúp, số khác lại quỳ mọp xuống xin Ðức Mẹ cứu nguy...
Chứng kiến cảnh tượng này, cả cha bề trên và Linh Mục Nguyễn Văn Khải cùng khóc. Các ngài khóc vì thương cho bao số phận tôi đòi của giáo dân, như một bầy cừu ngoan ngoãn trong tay chúa bị giặc đảng đánh đập dã man, cố tình vùi dập cuộc cầu nguyện ôn hòa trong biển máu. Khóc vì không biết thân phận nghèo hèn của dân tộc sẽ còn phải chịu bị chèn ép, vu khống, thóa mạ, bách hại đến bao giờ? Còn khóc vì trong hoàn cảnh này, ngài chỉ còn có thể trông cậy vào Chúa Cứu Thế và vào Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp mà thôi.
Len trong dòng người đủ loại lương, giáo, trong nỗi đau đớn tức tưởi, vì trẻ em, phụ nữ, người già bị đàn áp, một người dân nói lại với tôi qua điện thoại:
- Thật tôi không hiểu nổi lũ công an ra làm sao nữa. Tại sao lại tàn sát bà con giáo dân chứ? Ðêm 28-8, thì mặt đỏ găng, tay lăm lăm những chiếc dùi cui dài chừng nửa mét, vừa tròn, vừa nhẵn bóng, to bằng đầu ngón chân cái, môi bậm đến nhợt máu, mắt quăng quắc như mắt thú, sẵn sàng quật xuống đầu tu sĩ, giáo dân cùng những lời rủa sả, đay nghiến, tục tằn:
- Ð.m. Cầu nguyện này, chống chính quyền này, thích chống hả... đ.m.
Tối nay (31-8) lại xịt hơi cay. Công an là bạn dân mà hành xử côn đồ theo kiểu xã hội đen như thế sao? Chỉ giỏi bắt nạt người lương thiện, cấm có biết đến các điều răn của chúa là gì... Ôi, cầu sao cho họ bớt ác đi, cho lương dân, giáo dân được nhờ. Nếu họ cứ lì lợm như thế này thì mọi việc sẽ diễn biến ra sao? Bao máu thánh đã đổ hôm 28-8 còn chưa đủ cho nỗi khát máu của công an sao?
Cũng theo một nguồn tin khác, tôi biết lúc này các giáo dân đang tập trung tại khu vực người bị nạn. Ngoài hai chục nữ tu (dòng Mến Thánh Giá ) và cha Phaolô Lê Xuân Lộc (dòng Chúa Cứu Thế) còn khoảng 30 người là phụ nữ và trẻ em. Bà con dìu những người bị nặng về nhà thờ, một số người không chịu nổi hơi độc, hơi cay, bị nôn mửa, ngất xỉu, phải đưa đi bênh viện cấp cứu. Số nạn nhân còn khỏe vẫn ở tại chỗ tội ác vừa xảy ra, nơi hơi cay còn nồng nặc...
- Tại sao lại để cho công an len vào chỗ bà con như đi vào chỗ không người như thế? Mải cầu nguyện, các con chiên không nhìn thấy vết chân của chó sói à? Trong ống nghe tôi bực bội kêu lên:
- Bà ơi - tiếng người đầu dây: - Lúc cầu nguyện trong Linh Ðịa (nơi khu đất bị chiếm đóng trái phép, công ty may Chiến Thắng cho tắt đèn chiếu sáng. Ðịa điểm công an cư trú để làm nhiệm vụ ở cạnh ngôi nhà cũ của Giáo xứ (do các cha xây dựng từ ngày xưa) cũng tắt điện nên có nhìn rõ mặt công an đâu. Chỉ đứng thật gần mới thấy mặt chúng nó qua hàng chục ngọn nến hồng được thắp trước các bàn thờ Ðức Mẹ thôi chứ, ai nghĩ được là công an có thể hành xử côn đồ hơn cả quỷ Satan như vậy?
Không thể ra khỏi nhà vì công an đã sai người rình rập săn lùng mọi chỗ, như những con chó, sẵn sàng ngửi, hít các dấu vết từ bờ tường, ngõ ngách trên bụi cây, ngọn cỏ, hễ có bóng người bước vào nhà tôi là cả bầy đàn từ tên bí thư Thung, tên dân vệ Quý, tên công an trẻ Ánh, mụ Hương hội phụ nữ xã tên Long, công an bộ, gã Lưu công an quận v.v nhảy vào cắn xé quyết liệt, quyết đưa bằng được những người này lên đồn thú của chúng nó để tra khảo, đặt điều vu cáo, hành hạ, chửi bới, đánh đập, lăng mạ như bài bản quen thuộc của lũ chó suốt 63 năm trời nay, tôi đành phải oằn mình ra viết.
Ðứng lên đi, Thái Hà ta hỡi
Bao cả tin mê muội đã qua rồi
Sự thật đang là khúc quanh bi tráng
Bà con mình luôn có Chúa ở bên

... Gần 30 năm trời sống gần giáo xứ, chưa bao giờ tôi chứng kiến cảnh tượng Thái Hà đông vui, nhộn nhịp như bây giờ. Kể từ đêm định mệnh 28 tháng 8, 400 bà con bị đánh và sự kiện Ðức Mẹ hiện về an ủi giáo dân sáng 29 tháng 8, mỗi ngày có vài nghìn người kéo về đông như chảy hội. Người đến từ Hà Nam, Bắc Ninh, Hải Phòng, Quảng Ninh, Thái Bình, người ở ngay Hà Nội. Cả trẻ, già, nam, nữ, lớn bé góp mặt... Người đi xe máy, xe đạp hay chen xe khách tấp nập kéo về nhà thờ Thái Hà để tham dự cầu nguyện ở Linh Ðịa Ðức Bà và để cảm nhận bầu không khí thánh thiêng ở nơi đây, khiến cho địa phận Thái Hà vốn đã bị đảng ăn thịt, chiếm đóng gần hết (từ 60,000m2 năm 1928 còn 3,000m2 đất hiện tại) trở nên quá nhỏ bé chật chội, đến mức người sát bên người, người nọ cách người kia chỉ bằng đúng một bàn chân.
Giữa xô bồ nhộn nhạo, nơi này bị lực lượng thanh niên tình nguyện kích động quấy phá, hát vang những bài hát về tên “thánh tổ” của đảng: “Như có bác trong ngày vui đại thắng”... Nơi kia là đám con hoang của Chúa chạy lăng xăng, dậm dọa bà con giáo dân không được vi phạm quy định của pháp luật, ai về nhà nấy (!).Nơi khác là những đôi mắt thú gườm gườm soi mói lương dân qua lại trong khu vực của giáo xứ. Thậm chí camera gắn ở mọi chỗ để hễ có gương mặt của bất kỳ dân oan, dân chủ, người bất đồng chính kiến nào lọt vào cũng bị đẩy ra không thương tiếc, hoặc... a lê hấp, bắt lên đồn trình diện... Riêng họ - những con chiên ngoan đạo đã chịu phép thôi miên của Chúa, vẫn ngồi, hai bàn tay như hai cánh hoa úp vào nhau, nét mặt nghiêm trang, bình lặng, biểu hiện một sự chú tâm thật vô cùng thành kính, thiêng liêng. Niềm thành kính từ nội tâm phát tỏa ra ngoài, trở thành một nguồn năng lượng tiềm tàng, bí ẩn, cùng hướng tới sự cao khiết muôn đời, đó là Chúa lòng lành của họ.
Theo chân một đoàn giáo dân lên Ðền Thánh hành hương và ra viếng Ðức Mẹ tại Linh Ðài nơi Linh Ðịa, một người quen của tôi ở xã Thạch Bích, Thanh Oai, Hà Nội - nơi anh dạy học, gọi điện thoại báo tin cho tôi biết: “Trong số những người hành hương từ Thanh Oai ra có cả các cán bộ công an huyện và công an xã”. Ðám “bạn dân” này đi theo để theo dõi và giám sát giáo dân ở Thanh Oai ra đây hành hương, hiện đang theo bà con vào Ðền Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Ngoài ra còn đủ mặt công an các tỉnh huyện khác như Thái Bình, Hải Phòng, Quảng Ninh... Bất kể nơi nào, hễ có giáo dân hành hương về Thái Hà là có công an bám theo để nhận mặt và giám sát mọi việc làm của giáo dân đến đấy. Cũng theo lời anh kể: Tại Linh Ðịa lúc này có đến bốn chục công an mặc sắc phục, không kể những công an chìm làm nhiệm quay phim chụp ảnh, giám sát chung các hoạt động của gần 3,000 giáo dân, hễ ai có hiện tượng lạ là lập tức bẩm báo, xử lý.
Mặc... kể từ ngày 13 tháng 8 đến nay, tuy bị công an đàn áp, nói xấu, bắt bớ, xua đuổi từ cửa nhà, đầu ngõ, hay bến ô tô (không cho họ đi) đến mọi ngóc ngách trong nhà thờ Nam Ðồng này, song hết ngày nay sang ngày khác, hàng ngàn giáo dân luôn cùng nhau, đồng lòng, đồng tâm ra linh địa Ðức Mẹ cầu nguyện. Trong lời ca tiếng hát họ như được tiếp thêm sức mạnh, tình yêu và sẵn sàng hiến dâng cho Chúa với lòng bác ái yêu thương. Ngoài người lớn, phụ nữ, thanh niên, còn cả những đứa trẻ cũng dắt tay nhau đứng bên cạnh những ông bố bồng con còn ẵm ngửa. Bao phụ nữ có bầu vượt mặt, những cụ già lưng còng, những đôi trai gái yêu nhau cùng hòa vào dòng người cầu nguyện, cất vang bài Thánh ca: “Mẹ là ngôi sao sáng , soi lối cho con lúc vượt biển thế gian, soi lối cho con thẳng về nơi phúc nhàn. Sống chết con trông nhờ. Bao nhiêu sức hộ phù. Lòng Mẹ sẵn sàng mà đoái đến con .Giúp con đưa con về tới bến. Giúp con đưa con tới thiên đàng”.
Sáu giờ 30 chiều, cha Mátthêu Vũ Khởi Phụng và cha Gioan Baotixita Hồ Quang Lâm cử hành thánh lễ cuối ngày. Cả đám đông 3,000 người trong một khuôn viên chật hẹp ngồi tràn ra cả ngoài mái hiên, trong sự “bao bọc” của công an, nhà báo của Ðảng. Dù thế nào họ thực sự là đám đông có tổ chức. Ðiều này chỉ có thể lý giải được bởi mối liên kết giữa họ với nhau chính là niềm kính tín.
Bảy giờ 30 phút, cả nhà tôi quây quần bên mâm cơm, phía trước là chiếc ti vi đang bật, không khí chùng hẳn lại khi tiếng một con quạ cái xinh đẹp phát đi bản tin vô cùng phản động về tình hình bà con giáo xứ Thái Hà: “Lợi dụng trời tối, những kẻ chủ mưu đã bộc lộ bản chất thâm hiểm bằng cách xúi bẩy, mớm lời cho một số giáo dân hô hoán lên rằng: Họ đã bị lực lượng công an dùng dùi cui đánh, bị xịt hơi cay nên đi đứng loạng choạng, nhiều người ngất xỉu. Thế nhưng chẳng thấy ai phải sơ cứu, phải vào bệnh viện điều trị... Vào lúc 22 giờ đêm, nhiều phần tử hiểu ra mình bị các đôi tượng xấu lôi kéo, kích động nên lần lượt bỏ ra về thì những kẻ cầm đầu, chủ mưu, chuyên gây rối, cố tình kéo trở lại, với số lượng hàng trăm người tụ tập tại bãi đất trống để dựng lên cái gọi là lập biên bản về chuyện chúng đã bị xịt hơi cay, khiến nhiều người ngất xỉu. Ngay cả những giáo dân ở giáo xứ Thái Hà chứng kiến hành vi ngang ngược của những phần tử chống đối này cũng tỏ ra hết sức bất bình”.
Tôi chưa kịp bày tỏ gì, chồng tôi đã thủng thẳng:
- À, lại luận điệu cũ rích, phát nhai nhải trên loa truyền thanh, đài tiếng nói Việt Nam từ sáng đến giờ, bây giờ phát lại đấy mà.
- Ðài tiếng nói Việt Nam ư? Tôi không tin vào tai mình hỏi lại:
- Chứ còn sao nữa, sáng nào anh đưa hai con đi học qua khu vực giáo xứ Thái Hà, chả phải nghe. Còn đến trường, muốn tìm hiểu tình hình bà con giáo dân một chút, bật lên là lại nghe đài nói oang oang mà” - chồng tôi khẳng định.
Thật xấu hổ vì tiếng của mấy con quạ đen, đại diện cho một nhóm mặt người dạ thú, nham hiểm, lừa lọc lại trở thành tiếng nói của 87 triệu người dân Việt Nam cả hai miền Nam Bắc? Chúng cố tình biến những con chiên ngoan đạo mà người đời gọi bằng hai tiếng thân thương “giáo dân”, “giáo xứ” thành... giáo gian và ngược lại, mượn miệng, mượn hình của lũ giáo gian để bao che cho việc làm đê hèn, bẩn thỉu của chúng, phỉ báng bà con giáo dân chân chính, hiền lành.
Thở dài đánh thượt, tôi đứng lên, chợt vập mặt vào hai câu thơ “Khuyên kẻ điêu toa” của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm làm từ cách đây hơn nửa thiên niên kỷ (500 năm) mà bố tôi vẫn còn giữ được:
“Phép nước ví dù còn tránh được
Tội trời khôn thể tránh đâu nào”


Trở lại bàn làm việc nơi tôi đã định hình chân dung mình bao nhiêu năm qua theo đúng quan điểm duy vật biện chứng: “Làm nghề gì có chân dung của nghề đó”, tôi bật màn hình computer, bấm vào dòng “chúa cứu thế” trên mạng và biết thêm tin về 7 người bị bắt, về cha Khải - người đứng ra ổn định dân chúng trong đêm giáo dân bị xịt hơi cay - đang bị công an đe dọa vì tội “ kích động giáo dân nổi loạn, chống chính quyền”...
Quả là không hiểu lũ công an ra làm sao nữa, ngay từ cái tên cũng đã là một sự dối trá rồi. Công là công bằng, bác ái, an là an ninh, trật tự. Một lực lượng lẽ ra phải bảo vệ lương dân giáo dân khỏi cảnh rối loạn xô bồ, nhiễu nhương nơi nhà thờ, thánh lễ, thì ngược lại hành xử như những kẻ côn đồ. Ðành rằng vì miếng cơm manh áo, vì nồi cơm của vợ con - như chúng từng nói: “Mọi con đường đều phải đi qua cái dạ dày, trước khi lên được tim óc cũng phải qua dạ dày đã”. Nhưng đâu có phải vì làm nô lệ cho dạ dày mà đánh mất mọi thứ, từ lương tâm nhân phẩm danh dự làm người, đặc biệt là với bà con giáo dân, vốn chỉ có lòng tin vô bờ vào Ðức Mẹ hiển linh?
Biết rất rõ những điều đã đọc trong Triết học Mác-Lê Nin từ ngày còn ngồi trên ghế nhà trường xã hội chủ nghĩa: “Tôn giáo, sắc tộc là những thùng thuốc nổ cực mạnh”, tôi trộm nghĩ: “Nếu đảng cứ cố tình châm ngòi nổ bằng những hành động đàn áp, rồi vu khống đê hèn như thế này, hết dùi cui, roi gân bò, lựu đạn cay, lại lấy lưỡi mềm biện bạch, chối tội, đổ hết lên đầu bà con giáo dân thì chắc chắn kết cục nhỡn tiền sẽ xảy ra... kẻ kích hoạt những thùng thuốc nổ sẽ bị thuốc nổ thiêu rụi...” Nghĩ sao, làm vậy, tôi vội vàng gõ chữ, trút tiếng thở dài vào những câu thơ ngắn, như nhắn nhủ với bà con giáo xứ Thái Hà:
Hãy biến đời mình thành thuốc nổ
Ðốt thành than bọn cuồng nộ đê hèn
(Trái ý trời thì trời tru đất diệt
Trái lòng người, chuốc mọi rủi ro)

Hình ảnh Mẹ - thiêng liêng và đầy huyền bí - trở thành nền tảng của mọi giá trị thẩm mỹ trong giáo xứ, vẫn liên tục hiện về tạo ra những ám ảnh khôn cùng, không những trong lòng bà con khắp các giáo xứ mà cả trong lòng tôi nữa:
Mẹ đã hiện về tay bế Chúa Giê Su
Giữa mây xanh lồng lộng bóng người...
10 triệu giáo dân thành một khối
Chống bạo tàn, đàn áp bất công...

Giữa họ và Ðức Mẹ như có sự cộng hưởng, giao thoa, liên hệ gắn kết với nhau bằng một mối đồng cảm riêng, một ký ức tinh thần riêng, hoàn toàn thiêng liêng và trong sáng... Vì thế cho dù công an có áp dụng kỷ luật sắt. Dù là nắm đấm, hay dùi cui, còng xích, nhà tù, cũng không thể nào chia rẽ, giải tán họ được. Ngược lại ý thức rõ trách nhiệm, niềm vinh dự tự hào vì được tử vì đạo của mình, họ sẽ liên kết thành một khối, chống lại mọi sự bạo tàn, đàn áp bất công...

Hà Nội 14 tháng 9 năm 2008
Trần Khải Thanh Thủy

(Theo Báo Người Việt)