Friday, February 22, 2008

Những điều lạ trong phiên toà xử ép



Những điều lạ trong phiên toà xử ép

Ghi chép của Hồ Thiền Quang

Kinh gửi chị Bích Huyền:
Tình cờ em nhận được bài viết này, thấy sự việc cũng khách quan, nên gửi tới chị ( vẫn là người đầu tiên). Hy vọng baì sẽ được nhật báo Người Việt sử dụng. Mấy hôm tết bận bịu vì chuyện khách khứa qúa nên em chưa "múa bút" được . Hẹn gặp chị sau vài hôm nữa, sẽ có tác phẩm "trình làng".
Quý chị nhiều lắm
Em
Trần Khải Thanh Thuỷ


-------------------------------------

Những điều lạ trong phiên toà xử ép

Ghi chép của Hồ Thiền Quang

Chiều 30 -1, nghe thông tin rò rỉ từ phía cơ quan an ninh, biết 8h sáng mai nhà cầm quyền Việt Nam sẽ đưa chị Trần Khải Thanh Thuỷ ra xử, tôi bỗng nổi hứng tò mò, muốn biết con người bằng xương bằng thịt này ra sao, mà quanh chị sao nhiều nguồn dư luận thế?
7h sáng ngày 31, trong cái lạnh tê tái run người của tiết trời mùa đông khắc nghiệt, chiếc xe tù đưa chị vào cổng toà án. Qủa là nếu không nhìn chị bị còng tay, đi giữa ba chiến sĩ công an áp giải (hai nam, một nữ) thì không ai nghĩ chị là tù nhân nguy hiểm số một của đảng cộng sản Việt Nam. Từ dáng điệu, quần áo, giày dép mặc trên người, không có dấu hiệu nào khiến người dân liên tưởng tới hình ảnh của một người tù đã từng bị giam giữ lâu ngày sắp bị đưa ra xét xử. Ngay cả cái xe chở chị cũng giống hệt một chiếc xe du lịch sang trọng, chứ không phải chiếc xe tù bịt bùng bít kín như tất cả các phiên toà khác, mà bất kể người tù nào, dù phạm tội trong lĩnh vực chính trị kinh tế hay xã hội (ăn cắp, cướp giật, lừa đảo v.v…) cũng phải ngồi ở thùng xe phía sau, qua mấy lần còng, khoá...
Ngay sau khi chị được áp giải lên tầng trên, sân toà án náo động hẳn lên, hàng chục công an mang bộ mặt lạnh lùng, tay lăm lăm máy bộ đàm, lưng đeo dùi cui, súng ngắn săng sái nhập vai, người bảo vệ, người gác cổng, nội bất xuất ngoại bất nhập, không cho bất cứ ai được vào.

Trời Hà Nội đã vào xuân, không khí tết đã kề cận, ngày hôm nay, 24 tháng chạp năm Đinh Hợi cũng là ngày xét xử cuối cùng của toà án. Theo thông lệ từ lâu, kể từ ngày 25 âm trở đi , bản toà sẽ không xét xử bất kỳ vụ án nào, dù có nghiêm trọng đến đâu chăng nữa cũng phải để lại sau tết. Việc chị Thuỷ bị xếp vào phiên xử cuối cùng của toà án, không biết có lẩn khuất gì không? Song một điều dễ dàng nhận thấy là nhà cầm quyền Hà Nội không muốn có bất kỳ sự "ầm ĩ " nào từ phía bị can cũng như cư dân thành phố, đặc biệt là hai lĩnh vực dân oan và các nhà dân chủ, cả các cơ quan báo chí trong và ngoài nước hình như cũng bị bản toà ngấm ngầm gạt ra từ trước ...nên không khí im ắng khác hẳn hai phiên toà xử luật sư Lê thị Công Nhân và Nguyễn văn Đài trước đó.
Xa xa bóng hai người đàn ông trung niên và một cháu gái lao tới phía cổng toà án, như không trông thấy hàng rào công an, cảnh vệ đứng chắn trước mặt, canh giữ suốt hai mép đường Lý Thường Kiệt và Hai bà Trưng. Người đàn ông gầy gò, cao dong dỏng (tôi đoán là chồng chị Thuỷ) xô vào liều mình như chẳng có, phía sau là người đàn ông thứ hai, dáng vẻ đậm đà hơn, có vẻ là em trai chị - người thường xuyên bị công an đảng quấy nhiễu vì tội tiếp tay cho chị trong việc nhận tiền của bọn" Việt kiều phản động" mà chị đã nhiều lần đề cập trong các bài viết trên mạng Internet trước khi bị bắt, cuối cùng là cô con gái, người đã dũng cảm đứng lên viết đơn gửi ra nước ngoài kêu cứu, khi gia đình chị bị công an thành phố- nhân danh đảng và chính quyền ập vào cướp bóc hết lần này lần khác.... Cả ba lập tức bị cả hàng rào bảo vệ ngăn lại, người đi đầu hét lên:
- Tôi là chồng của bị cáo đây, đề nghị cho chúng tôi vào!
Giằng co cãi vã một hồi, nét mặt của những chiến sĩ công an vẫn lạnh lùng như đá tảng, chồng chị tiếp tục gào to:
- Cho tôi gặp bà Hoàng thị Tân Thanh, cán bộ của toà. Các người cố tình phạm luật, đưa thân nhân của gia đình tôi ra xử mà không hề thông báo, cũng không cho phép tôi mời luật sư. Chiều 29, qua lá thư của vợ tôi viết về yêu cầu tôi lấy thêm chứng cứ, nộp cán bộ điều tra để phục vụ cho việc xét xử, tôi mới biết...Cả buổi chiều, tôi cùng luật sư Vũ Anh đến toà để đòi giấy mời mà không được, chính bà Thanh là người hứa sẽ để cho 3 chúng tôi vào, giờ các người cố tình nuốt lời phải không?
Từ trong sân, một người đàn ông mặc thường phục, nói vọng ra:
- Anh cứ chờ đấy, chúng tôi sẽ báo cho chị Thanh. Yên tâm đi chị ấy đã hứa sẽ xuống cổng đón anh và người nhà thì sẽ giữ lời. Bây giờ mới 7giờ 30, còn 45 phút nữa toà mới xử, chúng tôi sẽ để hai anh và cháu vào.
Lúc này cổng toà án đã lác đác có người tìm đến, ngoài vài người dân thường, còn chục người nước ngoài sốt ruột đi đi lại lại, cánh thanh niên khoẻ mạnh cũng dán mắt vào khu vực phía trong sân toà, râm ran bàn tán:
- Chị Thuỷ đến chưa, hay là đi cổng sau?
- Kiểu này lại xử kín rồi, xung quanh toàn công an thế này, chẳng thấy bóng dáng một nhà dân chủ hay cánh quay phim, chụp ảnh, nhà báo, nhà đài lủng lẳng đồ nghề gì cả.
Yên lặng được ít phút, Anh Tân sốt ruột lên tiếng :
- Anh Việt, nhà tôi đâu? Đã đến chưa, chả lẽ giờ này mà chưa đến ?
Công an tên Việt lên tiếng, hoàn toàn ngược với những điều tôi tận mắt chứng kiến:
-Chị ấy chưa đến, chắc sẽ được đưa vào cổng sau thôi.
Đám đông phía ngoài lại ồn lên, cánh bảo vệ lập tức ra dẹp cổng:
-Đề nghị các bác giải tán cho, không nhiệm vụ miễn vào...
Đám người lảng vảng dạt ra xa khu vực cổng toà, rồi lại chụm lại như cũ, cánh bà con dân oan xấn xổ chen lên phía trước, một công an hét to, đầy phẫn nộ với đám bà con táo tợn:
- Lùi lại, ai cho các bà vào đây, về đi!
Chợt nhận ra người quen, người bảo vệ chính quyền gầm lên:
- Bà Thông, bà về đi, việc gì đến bà mà sao vụ nào bà cũng dính vào? Đừng để chúng tôi dùng xe chở bà về tận Thái Bình.
Như bị chạm nọc, người đàn bà đứng giữa chục người đàn bà lam lũ khác, la lối :
- Tao đéo đi đâu cả, đ. mẹ công an chúng mày là một lũ hèn, chính quyền xã, huyện, tỉnh vào hùa với nhau, cướp đất nhà tao, nó bất bình đứng ra bênh vực cho cả trăm, nghìn người dân oan chúng tao, được cả thế giới biết đến, gửi tiền về cho chúng tao khỏi bị chết đói...Chúng mày lòng lang dạ sói, chúng mày sợ mất ghế vì chúng tao nổi loạn nên vu tội cho nó, tao đố chúng mày xử tội được nó đấy.
Tên công an nóng mặt, dùng dùi cui, gạt bà ra:
- Đây là toà án, nơi công cộng, không liên quan gì đến bà, về đi, đừng ăn nói linh tinh.
Không chịu chùn bước, bà lớn tiếng:
- Mẹ chúng mày, đồ phản dân hại nước, sao bao nhiêu quan tham, trác táng, ăn đút, dối lừa, lấy cả bạc tỉ của dân chúng mày không xử lại đi xử một người có trình độ hiểu biết như nó. Đ. mẹ chúng mày, tao thách chúng mày xử được nó đấy, 220 nước đứng sau lưng nó, ủng hộ nó, đố chúng mày bịt được miệng nó đấy, tao báo cho mà biết, nó còn to mồm hơn cả linh mục Nguyễn văn Lý...
Rác tai vì những lời lảm nhảm, dai dẳng hay vì sợ ảnh hưởng của người đàn bà rách rưới, bất cần, không còn gì để mất, gã công an nóng mặt:
- Bà có đi không hay để tôi xích tay cho bà vào tù?
Bà Nguyễn thị Thông - một cư dân Thái Bình, nổi tiếng vì thành tích chửi đảng trên hệ thống báo đaì "phản động", rắn rỏi đáp:
- Kể cả tao chết ở đây nhé, tao đéo sợ con nào, thằng nào hết, tao đéo đi đâu cả.
Không ngăn cản được người đàn bà với bản trường ca khiếu kiện quen thuộc, tên đại uý công an đành đánh mắt ra phía những người đàn ông, đàn bà ngoại quốc rồi nói:
- Các ông các bà ai có giấy mời thì mới được vào, nếu không đề nghị giải tán cho !
Tất cả đám người không hề nhúc nhích.
Qúa sốt ruột, anh Tân gào lên:
- Anh Việt, đề nghị anh để tôi vào, nếu không tôi sẽ làm ầm ĩ, sẽ quay phim chụp ảnh, sẽ tố cáo việc làm vi phạm pháp luật của công an Việt Nam cho cả thế giới biết... qúa giờ xử rồi.
Người đàn ông Tên Việt, đeo kính cận, mặt sần sùi mụn cóc, lên tiếng giọng thản nhiên:
- Tôi đã cho người gọi chị ấy rồi.
...Vừa lúc cán bộ của toà án xuất hiện, cả 3 người nhà chị Thuỷ lách đám đông công an vào, đến giữa sân còn nghe tiếng anh Tân la lối:
- Tôi cực lực phản đối phiên toà này, một phiên toà hoàn toàn áp đặt, phi lý, đầy bất công, yêu cầu hoãn lại ...Tôi cần luật sư bào chữa.
Giằng co, la ó, xô đẩy...cuối cùng cả ba bóng người khuất sau chân cầu thang dẫn lên tầng trên với sự kèm chặt, thúc ép của hàng chục "chiến sĩ" công an.
Phía ngoài, tiếng một người đàn bà trong đám dân oan lên tiếng, giọng bực tức:
- Mẹ nó chứ. Có cái xã hội nào đồi bại thối nát như cái xã hội cộng sản này không? Nó cố tình để cho dân chết rũ không đủ sức mà kiện tụng nên mới lôi một người vì dân vì nước ra xử. Chúng nó ăn nhà, ăn đất, hút máu hút mủ dân, đổi thành tiền đô gửi ra nước ngoài, nào ngân hàng Thuỵ Điển, Thuỵ Sĩ, nào Mỹ, nào Anh v.v...Thế mà dân có tí tiền của hải ngoại, thông qua những bài viết của con Thuỷ, nó lại buộc án gán tội cho con bé, lôi con bé ra xử. Mẹ bố chúng nó chứ... xã hội đảo điên đến mức này thì sống thế đéo nào được.

Tiếng bà Thông gay gắt:
- Hai năm trời nó cứu dân oan, chia cho dân cả trăm triệu đồng, không ăn không, ăn hỏng một đồng nào... tội đ. gì mà đòi kết tội nó, không sợ cả thế giới người ta ỉa đầy mặt...
Nhận rõ sự bức xúc của những người ngoại quốc, tôi mon men lại gần và kịp thời bày tỏ sự thắc mắc qua phiên dịch :
- Sao họ không xin phép bộ ngoại giao để lấy giấy mời vào dự, theo quy định của nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Bà Marie-Louise Thaning- tham tán chính trị và thương mại - đại sứ Thuỵ Điển bày tỏ:
- Chúng tôi đã có đầy đủ hồ sơ "tội trạng" của nữ văn sĩ này từ khi chị bị bắt. Là công dân của một nước tiên tiến, tôi vô cùng bức xúc trước những điều phi lý mà nhà cầm quyền cộng sản gìanh cho chị, 9 tháng nay, chúng tôi chờ ngày này để tham dự và viết bài phản ảnh, song nhà cầm quyền Hà Nội cố tình giấu ngày xử, chỉ đến tận sáng hôm qua chúng tôi mơí biết tin nhưng bộ ngoại giao từ chối cấp giấy phép, với lý do chúng tôi tiến hành sai thủ tục, không xin phép trước 7 ngày theo quy định...
Chỉ ra những người xung quanh, bà nói tiếp:
- Rất nhiều người trong các đại sứ quán đóng tại Hà Nội muốn tham dự phiên toà này, nhưng không hề biết. Tuy nhiên hôm nay cũng có hơn 10 vị đại sứ của 8 nước đến, đó là Thuỵ Điển, Ca Na Đa, cộng hoà Szeck, Nga, Mỹ v.v…
11 giờ, dòng người dồn từ trên các bậc cầu thang xuống dưới sân. Chị Thuỷ lại bị hai cán bộ kẹp nách hai bên áp giải ra xe, song tay không còn bị khoá, phía sau ba người nhà của chị chạy theo đưa tay vẫy vẫy. Chiếc xe nổ máy từ từ ra khỏi khu vực cổng toà án, đám người hiếu kỳ vẫn kiên trì đứng đợi, để nghe kết qủa. Tiếng bà Thông lẩm bẩm cùng đám dân oan:
- Đấy mà, tôi biết mà, đ. xử được nó đâu. Ngày xưa, tội của nó thì đảng cho mút mùa, bây giờ đảng muốn nó chết rũ xác trong tù mà đâu có được. Nó mà chết, đảng này cũng chết theo.
Lặng lẽ ra về, trong tôi ngổn ngang bao mối nghi ngờ: "Thật không ngờ phiên toà diễn ra nhanh đến vậy. Theo lịch xử là một ngày, gồm cả sáng và chiều, ai cũng nghĩ sẽ diễn ra gay gắt, căng thẳng lắm, vậy mà cả thời gian nghỉ giải lao và thời gian nghị án, tranh tụng và biện luận vẻn vẹn 2 tiếng đồng hồ, như thể đã được sắp đặt từ trước, chỉ còn chờ đưa bị cáo ra là...kết tội". Một mình chị Thuỷ giữa bầy cáo, chắc chắn là không nhân chứng, không luật sư, cũng không được quyền biện hộ, phản bác ...Nghĩa là giống hệt một phiên toà trong cải cách ruộng đất, chỉ có buộc án, gán tội song bắn bòm. Chỉ có điều chị Thuỷ không chết ngay lập tức sau khi "hội đồng xét xử nhân dân" luận tội mà chết dần chết mòn trong 9 tháng lao tù.
Điều vô cùng nực cười là cảnh đầu voi, đuôi chuột của phiên toà hình sự này... Vào cái ngày định mệnh: 21-4-2007, ai cũng biết chị bị sở công an thành phố Hà Nội huy động cả trung đoàn, súng ống dùi cui, còng xích, xe tù đến bắt vì tội "Tuyên truyền chống phá nhà nước Việt Nam" theo điều 88, phải đối diện với ít nhất 7 đến 15 năm tù. Vậy mà khi đưa ra xử lại chỉ là tội "gây rối trật tự công cộng" theo điểm 2, khoản d, điều 245 trong khung hình phạt từ 2 đến 7 năm tù, đã thế lại còn được xử dưới khung, chỉ 9 tháng 10 ngày theo đúng thời gian ngồi tù (không bị quản chế như tất cả các nhà dân chủ khác ?
Lẽ nào vì đảng thương chị đau ốm, nên sau khi đã giang tay ôm chị vào lòng 9 tháng 10 ngày, thấy chị "hiền lành, ngoan ngoãn", không kêu gào bà con dân oan lật đổ chính quyền bạc nhược, phản động (theo đúng nghĩa của từ này) cũng không bắc miệng sang tận Ca na Đa (qua điện thoại di động) kích động bà con Việt Kiều biểu tình, bao vây đại sứ quán Việt Nam, bắt cóc người của đại sứ quán làm con tin, cũng không viết bài "nói xấu" đảng và nhà nước nữa nên thả vô điều kiện? Hay vì có sự can thiệp "thô bạo" phía cộng đồng hải ngoại, các tổ chức nhân quyền thế giới, đặc biệt là sự đương đầu vô cùng "khó chịu" của bà dân biểu Lora sanchez, cùng hai vị đại sứ Mỹ cũ và mới với lãnh đạo bộ công an, bộ ngoại giao, và lãnh đạo cao nhất của đảng và nhà nước Việt Nam, mà chị được đảng "giật mình" mở lòng khoan dung, cho về nhà ăn tết ? Điều này chỉ những kẻ lắm tật mới biết.

Dù thế nào, tôi vẫn tin đảng cộng sản và công an- những tên chó săn trung thành của đảng không thể nào tẩy não chị được. Ngày chị bị bắt, biết bao con người nhỏ nước mắt xót thương, thì bây giờ sẽ có bấy nhiêu người cùng mừng cho chị. Từng nghiện bài của chị trên mạng internet, tôi là người biết rất rõ chị tình nguyện mang cây thập giá lên đồi dân chủ tự do. Cho dù bị những tên Juđa bán đứng cho quan thầy cộng sản, phải chịu nhục hình cùng cây thập giá, bị đảng "rút phép thông công" thì chị muôn đời vẫn là chị: Bình dị mà sâu sắc, nữ nhi mà can trường, như một cây thông mọc thẳng giữa trời, dù bị chặt đốn hết lần này lần khác thì những mầm chồi dân chủ xanh tươi, mướt mát vẫn mọc lên từ gốc rễ, reo vui, đón gió sương và ánh nắng mặt trời tự do, không bao giờ chịu thu mình trong bóng tối, trong tán độc của đảng cộng sản tham tàn, bạc nhược...

Toà án 31-1-2008
HTQ