Tôi chỉ thích thoáng hài...
Trần Khải Thanh Thuỷ
(VNN)
(Tổng hợp lại từ các cuộc trả lời phỏng vấn đài RFA, Paltalk, Vietnam Exodus, Đài truyền hình Hải Ngoại thông qua các phóng viên Việt Hùng, Tường Thắng, Nguyễn Nam Phong....)
Phóng viên: - Lý do chị bị bắt
Trần Khải Thanh Thuỷ: - Họ sợ tôi.
- Sợ một người phụ nữ như chị sao?
- Vâng chính xác hơn là họ sợ sự thực, những gì có lợi cho dân chủ thì bất lợi với độc tài, bản chất của đảng cộng sản Việt Nam là độc tài tham lam, dối trá. Với bản chất thối nát như vậy, họ rất sợ bị vạch trần, mà tôi chỉ thích dùng ngòi bút của mình để vạch trần bộ mặt thật khốn nạn, xấu xa của đảng. Trong cơn sợ hãi họ đã tung đòn đánh trước, như đã từng đánh tất cả những nhà dân chủ, bất đồng chính kiến khác ở Việt Nam.
- Thế khi bị bắt chị có sợ họ không?
- Cho đến lúc này thì không, bởi ít nhất tôi đã có 5 năm kinh nghiệm đối phó với các trò đểu cáng, độc ác của họ. Bài học dân chủ mà tôi tự rút ra cho mình là: - Không nên sợ một cái xác đã hấp hối, chỉ nên đề phòng những kẻ cuồng tín, qúa khích mà thôi. Như cách mà bác Hoàng Minh Chính, Hà sĩ Phu đã gặp vậy.
- Làm sao chị dám kết luận là đảng đang hấp hối, thực tế chúng nó vẫn đang mạnh lắm mà?
- Là nhà văn tôi luôn có những dự liệu tiên đoán cho mình, theo tôi lịch sử Việt Nam đang có những bước chuyển gấp, thời gian không còn ngừng trong tê tái như 31 năm ròng rên xiết lầm than, dưới ách quân cộng sản tham nhũng mị dân nữa mà đang như người bị bập vào còng số 8 lôi đi. Kể từ đầu năm 2005, khi cơn sấm đầu tiên giữa ngày mồng 1 tết, đã báo hiệu một sự chuyển động lớn trong lòng người dân Việt Nam, hàng trăm các cuộc biểu tình biểu tình lớn, nhỏ (dù còn mang tính bộc phát) của công nhân, và dân oan Việt Nam (Trước cửa nhà lãnh đạo, vườn hoa Mai Xuân Thưởng, văn phòng chính phủ, văn phòng quốc hội v.v), điều này kể từ trước thời 2004, chưa từng xảy ra.
- Theo chị đến khi nào thì đảng sẽ chấm dứt chế độ độc tài này?
- Theo xét đoán chủ quan của tôi thì chậm nhất đến đầu 2008, tôi và 85 triệu đồng bào cả trong và ngoài nước sẽ ngồi cùng với nhau để nâng cốc chúc cho đảng cộng sản mồ yên mả đẹp.
- Chị có lạc quan tếu không?
- Tất nhiên là tôi phải lạc quan rồi, không lạc quan sao tôi dám đi trên con đường chông gai này? Sao tôi có thể quăng thẳng vào mặt chúng nó những lời như dao chém đá khi chúng cố tình hù doạ sẽ kết án tôi ít nhất mười năm tù. Còn tếu thì chưa phải lúc. Mặc dù tính tôi vốn tếu táo, hài hước.
- Thế hôm ấy chị trả lời chúng như thế nào? Lặp lại câu trả lời của Võ thị Thắng à?
- Vâng. Lịch sử đang sửa đổi lại những sai lầm của mình, nếu khi ấy Võ thị Thắng mong cho chế độ Việt Nam cộng hoà đổ, thì bây giờ sau hơn 30 năm, tôi mong chế độ cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam đổ, nên tôi nói thẳng: Xin lỗi các người đi, đố các người động đến lông chân tôi đấy. Làm sao các người tồn tại nổi 2 năm nữa mà đòi kết án tôi 10 năm chứ?
- Chúng trả lời sao?
- Chúng đánh trống lảng bằng cách bỡn cợt, vì biết tính tôi vốn hay hài: "Nhưng chân chị làm gì có lông? Lông chị mọc ở chỗ khác chứ. Đâu phải ở chân, đúng không?
- Trở lại lời tiên đoán của chị, căn cứ vào đâu chị bảo chậm nhất năm 2008 đảng sẽ chết?
- Căn cứ vào thực tế đang diễn ra, tôi khẳng định chế độ độc tài hiện tại chỉ tồn tại trên cơ sở lính mú, nghĩa là chỉ tồn tại nhờ hai lực lượng là bộ đội và công an thôi, còn nhân dân cũng bắt đầu nhận ra bộ mặt thật bẩn tưởi thông qua những lần bầu cử, đại hội, hay các cuộc càn quét lấn dân, cướp đất, cướp nhà rồi. Riêng với quân đội thì không ngại, vì tuy được hưởng sự đặc quyền, đặc lợi nhưng phần đông trong số họ đều xác định được mình từ nhân dân mà ra nên trả lời thẳng: Chúng tôi không quay súng vào đồng bào mình. Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ biên giơí của tổ quốc, không cho kẻ thù xâm lược, chứ không phải đàn áp, chém giết bà con. Còn công an hiện tại vẫn ngu trung lắm, vì từ khi ngồi trên ghế trường an ninh đã phải tuyên thệ rồi, nên chỉ biết có đảng của mình, không cần biết nguồn gốc số lương hàng tháng từ đâu mà có. Tuy nhiên những kẻ làm ác rất sợ luật trời, rất nhiều người trong số họ sinh con tật nguyện, nào câm, nào điếc, nào dị hình, dị dạng nên 30% trong số công an cũng biết dừng bước trước tội ác, không ra mặt chống đối chính quyền, nhưng cũng không dám mạnh tay khủng bố đồng bào nữa... 70 % còn lại, theo thời gian và khi xu thế dân chủ phát triển, cũng phải mở mắt ra và nhỏ lệ cùng dân thôi, không thể cứ "có mắt giả mù, có tai giả điếc, thích nghe nịnh hót, ghét bỏ lời trung" mãi được
- Đấy là yếu tố khách quan, còn chủ quan?
- Thì nội bộ đảng qua các cuộc thanh trừng nội bộ, thủ tiêu cung đình đã tự làm mình bị suy vong đi rồi. Tất cả đều tiểu nhân, khốn nan, có ai biết lo cho dân cho nước đâu, chính những ám chúa hôn quân này sẽ làm sập vương triều cộng sản. Hơn nữa còn cái chết của Lê Đức Anh trong năm 2007, còn sự thoái vị của Nông Đức Mạnh giữa nhiệm kỳ vào giữa năm 2007, còn áp lực của WT0, của các đại gia trong giới kinh doanh tại Việt Nam, sự can thiệp vào tận nội bộ của bộ chính trị Việt Nam của Mỹ v.v
- Cứ cho là như thế, nhưng nếu tôi không nhầm thì đã có lần trong một bài viết chị khẳng định năm 2005 đảng cộng sản Việt Nam sụp đổ đúng không?
- Vâng, đấy là mong muốn của tôi trong bài "từ quốc nạn đến dân nạn", căn cứ vào những chu kỳ thời gian và các ngẫu hứng lịch sử.
- Trong bài chị phân tích rất hay, và cũng rất có lý, tại sao nó lại không xảy ra vậy?
- Lịch sử là tuỳ hứng mà, lúc nhanh, chậm,lúc nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng cũng đến đích mà thôi.
- Cụ thể chị viết: Nhìn lại 120 năm lịch sử đất nước với 3 năm ất dậu (1885-1945-2005) mà mừng thầm cho sự lặp lại quá tam ba bận của năm ất dậu lần này. Lịch sử không những có tai, mắt trí nhớ, còn diễn ra theo một chu kỳ tưởng ngẫu hứng mà thật nghiêm ngặt theo chu kỳ một thập niên, hay mỗi hoa giáp một lần.
- Vâng: Thời kỳ 1885-1945 là 60 năm đau thương của dân tộc, khởi đầu bằng cuộc phản công của phái chủ chiến trong triều đình Huế với sự tham gia của vua Hàm Nghi, tấn công vào đồn Pháp tháng 7-1885, tạo đà cho phong trào chống Pháp lan rộng, đặc biệt là ở trung kỳ. Tuy cuộc phản công bất thành, vua Hàm Nghi phải bôn tẩu ở xứ người, nhưng ngay khi vua ban dụ cần vương đã tập hợp lực lượng đông đảo quần chúng tham gia chống Pháp, tạo nên một trang sử vẻ vang trong lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc. Cuộc kháng chiến chỉ kéo dài trong mười năm, với những tấm gương chói lọi trong các vụ Ba Đình, Vũ Quang, Yên Thế... đủ để thức tỉnh toàn thể dân Việt tìm ra một chân lý, bãn lĩnh sống cho riêng mình: kẻ thù dù mạnh nhưng nếu biết đồng sức đồng lòng cũng có thể đánh bại được.
Thời kỳ từ 1945 đến 2005: Sau biến cố vĩ đại của lịch sử dân tộc, Cách mạng Việt Nam vừa kịp ra khỏi bóng tối, nở hoa chiến thắng trong lòng người dân, kết thúc cuộc trường kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, lập lại hoà bình ở đông dương, giải phóng hoàn toàn đất nước từ vĩ tuyến 17 trở ra, chưa kịp mở ra con đường phát triển cho miền Bắc đã lập tức sa vào cải cách ruộng đất do quan thầy Trung Quốc đề xướng, hàng vạn người vô tội bị giết, bị đấu tố, bị quy sai địa chủ, bao nhiêu con người phải chôn sấp vì sợ nòi giống địa chủ lộn trở lại dương thế, đầu thai thành địa chủ mới. Nước mắt bao gia đình còn chảy đến muôn đời... Sau đó (1965) là thời kỳ Mỹ phát động cuộc chiến tranh đánh phá miền Bắc, đưa ồ ạt quân Mỹ vào miền Nam, cuộc chiến ác liệt lan ra cả nước, một nửa con em ưu tú của miền Bắc đánh nhau với một nửa thanh niên miền Nam, gây cảnh "nồi da xáo thịt" làm ấm lòng cha già dân tộc như câu thơ người viết "đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào." Tiếp đến là năm 1975: Miền Nam hoàn toàn "giải phóng", Bắc Nam liền một dải, để lại sau lưng 4 triệu người chết, hàng vạn cô nhi, quả phụ, nạn nhân chiến tranh... Chưa kịp hàn gắn vết thương chiến tranh thì năm 1985: Cả nước tiến hành đổi tiền, chính sự dốt nát, phi lý trong việc điều chỉnh giá lương tiền (đứng đầu là Tố Hữu) đã đẩy mâu thuẫn xã hội lên cao, lòng người dao động, bao nhiêu gia đình lâm vào cảnh sống dở chết dở vì đồng tiền trượt giá cả trăm lần. Sau đó là sự cáo chung của thời bao cấp, cơ chế thị trường, hội nhập mở ra, chấm dứt một thời kỳ dài lặn ngụp, loay hoay trong vũng lầy kinh tế, con thuyền đổi mới lặng lẽ ra khơi, cũng là chấm dứt 20 năm cấm vận của Mỹ, bình thường hoá quan hệ hai nước. Cuối cùng là 2005: Trên bầu trời Hà Nội những ngày đầu tiên của năm mới đã vang rền tiếng sấm, những ai am hiểu thiên thời địa lợi đều không khỏi ám ảnh bởi câu ca cũ của ông cha: mồng một sấm ra, báo hiệu sự lành ít, dữ nhiều, vận mệnh đất nước suy vong. - Thực tế điều đó đã không xảy ra, vậy biết đâu năm 2008 cũng không xảy ra thì sao?
- Tôi nghĩ, cũng có thể nó bị vướng cái đuôi "định hướng" nên đã đến chậm so với dự liệu, chỉ có điều 78 năm trời dân Việt phải rên xiết lầm than, dưới ách quân cộng sản tham nhũng mị dân (1930-2008) là đủ lắm rồi. Cái gì cần phải đến sẽ đến trong năm 2008 định mệnh này.
- Thôi được, cứ cho những điều chị mong muốn là chính xác đi, vì điều ước muốn của chị cũng là ước muốn của toàn dân, xin hỏi chị một câu hỏi khác. Chị bị bắt thế này hội nhà văn có can thiệp gì không?
- Họ không đuổi tôi là may rồi.
- Ô hay, thế vào hội để làm gì, không phải tương ái tương thân đùm bọc lẫn nhau những lúc như thế này à?
- Thứ nhất, tất cả các hội hè đảng phái ở Việt Nam đều hoạt động theo nghị quyết của đảng, phục vụ đường lối chính sách của đảng cộng sản Việt Nam chứ không phải vì văn chương nghệ thuật, đúng như nhà văn Tạ Duy Anh nói: "ở xứ ta văn nghệ sĩ có quyền làm bất cứ điều gì, trừ... nghệ thuật".
- Thứ 2 dưới sự trù dập áp đặt, quy kết của đảng cộng sản Việt Nam thì tôi là một nhà văn, nhà báo phản động, chuyên nhặt tin của bà con dân oan cung cấp viết bài nói xấu đảng và nhà nước để bán ra nước ngoài lấy tiền của bọn "lưu vong phản động", nghĩa là trở thành "giặc" như thế này thì họ phải sợ, phải tránh xa, phải khai trừ để danh tiếng của hội không bị ảnh hưởng, để cho những kẻ muốn đánh đu chính trị như tôi, không còn cơ hội phá Đảng nữa... Hơn nữa cái gọi là tính tương ái tương thân trong hội kém lắm, như nhà văn Yên Thao đã viết:
Ghét nhau chung chiếu không ngồi
Chung chăn không đắp, chung nồi không ăn
Chỉ riêng cái hội nhà văn
Ghét nhau như chó vẫn lăn lưng vào.
- Nghĩa là chị đang chuẩn bị tinh thần... bỏ đi trước? Cánh tay cầm bút luôn quyết chí vung lên?
- Vâng, không hiểu sao từ khi cất tiếng khóc chào đời, một bà "giặc bên Ngô" đã kết luận tôi là một kẻ bất trị, nếu là con trai còn trị được chứ con gái thì... bất trị, vì thế tôi là một trong số rất ít phụ nữ ở Việt Nam không chịu cảnh "cha mẹ sinh con, đảng đoàn và chủ nghĩa xã hội sinh tính" mà ngược lại, tôi chỉ thích sinh tính cho... đảng cầm quyền, thông qua những bài viết của mình.
- Chị có nghĩ chị sẽ thành một ngọn cờ dân chủ... hay chí ít cũng là một chiến sĩ dân chủ đấu tranh cho tự do dân chủ của nước nhà không?
- Không, không, tôi chỉ thích làm chiến sĩ thi... đùa thôi, không làm chiến sĩ thi đua đâu. Khó lắm, những việc to tát đại sự phải để cho lớp trẻ hoặc các đấng trượng phu gánh vác như anh Đỗ Nam Hải, Lê Chí Quang, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn chứ. Phần tôi chỉ tốc cái váy thi ca lên mặt chính thể này là mệt lắm rồi.
- Yên tâm, sẽ có người cùng tốc với chị. Nhà văn Trần Mạnh Hảo chẳng hạn... Cuối cùng, xin cám ơn nữ nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ, xin hẹn gặp chị vào dịp khác.
- Dạ xin cám ơn anh (Việt Hùng, Tường Thắng, Nam Phong). Mong sớm đến 2008 để chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng Đảng Cộng sản Việt Nam mồ yên mả đẹp.
TKTT (ghi)
(Theo Web Vietnam News Network)