Chuyện chỉ có ở "lờ đờ" Việt Nam - Kỳ 2
Tùy bút: Trần Khải Thanh Thủy
... Cờ tàn cuộc rồi sao? Trước là tàn cuộc của chế độ Việt Nam Cộng Hòa (người quân tử đã bị kẻ tiểu nhân đánh cho què cẳng) và bây giờ là ngày tàn của chế độ Việt Nam Cộng Sản (người quân tử nín nhịn, chờ đợi kẻ tiểu nhân tự đánh nhau dập cẳng?)
Dù thế nào cũng phải mượn thơ “của cậu ông trời” để “ngửa cổ” “nghiến răng” lột tả hành động vừa trâng tráo, lại hết sức đê hèn này của đảng Cộng Sản:
Nhận vàng lại bảo rằng không
Bắt người lại nói rằng không bắt người
Lên vô tuyến phát những lời
Coi thường thế giới... bịp người ngu si
Ðảng ơi - lưỡi gỗ vứt đi
Bà con dân nước... còn gì để tin
Ðảng hay là lũ mẹ mìn?
Thấy người trung thực kìn kìn đến quây
Ðọc lệnh bắt trói đi ngay
Mặc cho đất nước đọa đầy, tang thương
Cúi đầu hàng phục đế vương
Nhiễu điều hoen ố giá gương bao đời?
Lần trước chị gọi, cả nhà đi vắng, không ai nhấc máy. Lần sau chỉ gặp được Sơn, người vốn ngại dây vào công an, nên không muốn em đi theo con đường dân chủ nhưng khi em bị bắt cũng hết sức bàng hoàng, căm phẫn. Tối nay chị gọi lại, mới gặp được mẹ và biết chúng đang tiến hành điều tra mở rộng. Tất cả mọi người trong nhà em từ anh trai, mẹ đẻ, chị gái, cháu dâu, cháu rể (tương lai) đều bị liên lụy. Mẹ và Sơn, vốn sống cùng nhà, đã quá quen với cảnh các chú khuyển (mang họ công, tên an), con của bố đảng, mẹ bác, chuyên đến nhà làm bậy nên không lạ gì những trò bỉ ổi khốn nạn - vốn là bản chất của chúng nữa, nhưng chị em - chỉ vì ký tên trong bản khẳng định “Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam” cùng em, mà bị công an gửi giấy triệu tập đến nhà, lôi cổ lên đồn để hạch tội:
- Tại sao lại dám ký vào đấy? Chán sống à, muốn theo em gái vào trại, hay lên đài truyền thanh, ti vi qua miệng lưỡi của ông Lê Dũng? Nói...
Khi chị Yến ngơ ngác hỏi lại:
- Ô, thế Hoàng Sa, Trường Sa không phải của Việt Nam mà là của Tàu khựa à? Sao 50 năm qua các ông không công bố cho toàn thế giới biết? Tôi đang làm việc với người Việt hay người Tàu vậy? Tôi đang ở Việt Nam hay ở đất Tàu vậy?
Thật là: “Hảo lớ, hảo lớ! Là người Việt, nói tiếng Việt, lấy chồng Việt, dưới mắt mấy chú khuyển xã hội chủ nghĩa, vốn trung với đảng, hiếu với Trung Hoa, lại thành”:
“Em ơi chị học tiếng tàu
Tỉu hà ma nị đâm đầu lấy Ngô?”
Kiểu này, mẹ, anh trai, chị gái không lên tiếng với dư luận thế giới, dễ chúng đưa em sang Tàu để chứng minh lời nói của Lê Dũng lắm: “Thay mặt cho chính phủ Việt Nam, chúng tôi tuyên bố: Cô Phạm Thị Thanh Nghiên không bị bắt”.
Cuối cùng để “hợp tác với cơ quan an ninh” theo lời đề nghị đầy thiện ý của chúng với gia đình, mà chiều hôm kia (2 Tháng Mười 2008) chị em phải vào trại giam Trần Phú, để mua quần áo, đồ dùng từ khăn mặt, bàn chải, bát đũa, mì gói, thực phẩm để tiếp tế cho em, dù trước đó, theo yêu cầu của trại, mẹ đã gửi vào 500,000 VND để trại “mua rẻ, bán đắt” các loại thực phẩm, thức ăn cho em rồi.
Rõ ràng, dưới lời tuyên bố của ông Lê Dũng, em không hề bị bắt. Nói chính xác hơn, đó là cách thức “ngoại giao” của nhà nước với gia đình em, sau gần năm trời kiên nhẫn giáo dục, khuyên nhủ em bằng luật pháp ưu việt gấp triệu lần tư bản mà không được. Em ngang bướng lắc đầu, rũ cánh, khiến bao nhiêu lời hay ý đẹp của đảng rơi hết xuống chân, nên đảng đành phải “ngoại giao” giao bằng cách dùng nhà tù, còng xích, buộc chéo cánh em lại, để em được dịp “sám hối” với 4 bức tường trại tù, để em hiểu rõ sự nhân đạo có một không hai của đảng mình.
Liệu cuốn sổ tiếp tế cấp ngày 23 Tháng Chín 2008 của trại giam Trần Phú, thành phố Hải Phòng cho gia đình em - những người chịu trách nhiệm tiếp tế gửi quà, tiền cho em hàng tuần, hàng tháng như bà Nguyễn Thị Lợi (mẻ đẻ); Phạm Thanh Sơn (anh ruột), Phạm Thị Yến (chị ruột) sẽ tồn tại đến bao giờ khi không hề có lệnh bắt giữ, truy tố, hay thời hạn giam giữ? Tất cả chỉ là lệnh miệng theo đúng quan điểm, đường lối ưu việt, nhân đạo của đảng: “Không bắt, không giam, không nhốt”, với tội danh hết sức mập mờ: “Tàng trữ cất giấu trái phép tài liệu phản động trong nhà”. Thật là... chuyện chỉ có ở bọn lờ đờ xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Cháu gái em (con chị Yến) đang học cao đẳng, thường xuyên được bạn trai đưa đi, đón về. Trong một lần đi bằng chân bạn như vậy đã vinh dự được công an giữ lại giữa đường hỏi giấy tờ và cẩn thận hơn, còn đến tận nhà bạn cháu cảnh báo: “Không được quan hệ với phản động. Nếu còn tiếp tục đi lại, đưa đón hay ra vào nhà phản động sẽ bị đuổi học, thất nghiệp...” Làm cháu em vì tức giận, sợ hãi mà khóc hết nước mắt, rồi chạy về nhà nức nở mách bà ngoại.
Chưa đủ, vì ngăn cản, cấm đoán, bắt phải ly gián tình cảm không được, người cháu rể (trong tương lai) của em đã được các đồng chí công an ghi hình, chụp ảnh, đưa vào danh sách... phản động “bổ sung” để nếu cần thì lập tức lên kế hoạch cảnh báo, răn đe (đúng lúc, đúng chỗ).
Cũng qua lời mẹ kể: Cháu lên Hà Nội cũng bị chặn đường không cho đi vì sợ... đi theo con đường mà người dì phản động đã đi, đó là 36 phố phường, là khu tập thể địa vật lý máy bay, nơi tên “phản động đầu têu “Nguyễn Thanh Giang đang ra báo phản đảng, kêu gọi các tầng lớp nhân dân từ trí thức đến công nhân, nông dân, giáo dân phải sống tốt đời, đẹp đạo, có lòng nhân ái bao dung, biết đến những điều cơ bản nhất của hiến pháp, đó là quyền làm người, là đạo đức, là văn minh, bởi đó chính là thức ăn của luật pháp, nếu bỏ qua nguồn sống này, luật pháp ngay lập tức thành luật rừng, luật phản động (phản lại mọi hoạt động tiến bộ của xã hội) như luật đảng hiện tại.
Kể lại chuyện này, mẹ em khẳng định:
- Khi cái Liên còn ở nhà, đến mẹ nó đèo dì đến nhà mà chúng nó cũng không cho, rõ lũ công an... khốn nạn nhỉ? Ngoài 65 tuổi đầu, tôi chưa thấy cái giống nào lại bắt giam người lương thiện, nói thẳng nói thật, hay cấm đoán chị em ruột thịt quan hệ với nhau bao giờ, chị ạ!
Câu chuyện của mẹ em gieo vào lòng chị một nỗi đau xót, đến mức chị cũng chỉ còn biết thốt lên:
- Năm nay cháu đã tròn 4 giáp, kể từ thời con nít đến khi cút kít về già, hết nhồi nhét lại học hiệc bao kinh sách thánh hiền, chẳng thấy thời nào loạn lạc như thế. Chuyện này có lẽ chỉ có ở bọn lờ đờ Việt Nam, cô ạ!
Liên ơi, dù bị chúng “bắt vờ”, nhưng em hãy sống thật với lòng mình như từ trước tới nay em vẫn sống. Cái gai đã cứng thì trong bất kể hoàn cảnh nào cũng vẫn cứng em ạ. Em phải sống để có sức chiến đấu với bạo tàn Cộng Sản, chờ ngày bà con, cô bác, dư luận thế giới kéo em ra như đã từng kéo chị khỏi nanh vuốt của lũ chó sói xã hội chủ nghĩa. Ðiều quan trọng là phải sống cho phong trào chứ đừng để phải chết vì phong trào em ạ. Nhà tù Cộng Sản Việt Nam tàn ác lắm, hơn mọi thể chế phát xít cũ trên thế giới. Dù đang mệt đang yếu vì căn bệnh đau đầu, tiền đình hành hạ, cũng phải cố gắng lên Liên ơi.
“Tọa kháng”, đêm 3 Tháng Mười năm 2008
Trần Khải Thanh Thủy
----------------------
Chú thích: “Lờ đờ” viết tắt hai chữ lãnh đạo
(Theo Web Người Việt online Wednesday, October 08, 2008)