Tuesday, April 1, 2008

Chùm thơ viết trên giường bệnh



Chùm thơ viết trên giường bệnh

Trần Khải Thanh Thuỷ

Ngẫu hứng thơ

Điện thoại ngân rung, đầu dây báo tin có người bị bắt
Ôi kẻ thù ta luôn nhìn rõ mặt
Nghìn người bị bắt oan, chứ đến cả triệu người cũng không thoả lòng chúng nó
Những công an cộng sản nuốt nước bọt thèm thuồng những đồng đô la Mỹ
Cả cộng đồng gửi về để nuôi dân
Chúng sục sạo đánh hơi tìm người nhận, người phát
Bảo rằng tiền ...phản động, lưu vong (!)

Ôi tự do trên xứ sở mù loà
Cả triệu thằng được chỉ đạo để đánh, giết các mầm dân chủ
Đưa đất nước, giống nòi vào địa ngục
Để chúng yên tâm độc chiếm ngai vàng

33 năm trời người dân căm phẫn
Mặt trời hờn căm, mặt đất cũng hờn căm
Biển nổi sóng gầm lên bao tiếng hét
Bao oan hồn từ đáy biển vọng, rên

Người may mắn tìm ra chân trời lạ
33 năm qua mấy bận thăm nhà?
Thương nhớ lắm, sao về thăm lại được
(Giữa bạn bè, xóm thôn có trăm con sông và triệu lũ độc tài)
Nhớ mẹ già đau yếu, lệ rưng rưng

Người ở lại: 33 năm rồi vẫn thiếu ăn, thiếu mặc
Tuổi 40 mà tóc đã ngả màu
Thức ăn bao năm vẫn là rau cháo loãng
Nhà như lều chăn vịt giữa đồng hoang

Bao ánh điện, nhà hàng, khách sạn, vi la
Luôn vẫy gọi những ví tiền căng chật
Một bữa tiệc gấu, trăn, trị giá cả nghìn cân thóc
Lãnh đạo khao nhau, dân chỉ biết ...khóc oà

Bão lũ quanh năm, thuế má, cơ hàn
Bàn tay trẻ xoè ra mà đảng trơ mắt ếch
Bao ngày trời giữa im lìm sóng nước
Mỗi gia đình hai gói mì tôm

Giữa bốn bề sóng dâng, lệ dân nhiều hơn nước lũ
Đành trệu trạo nhai, hòng sống qua ngày
Lại đóng góp, dựng xây, lại nộp thuế
Trăm khoản không tên, khi bão qua rồi

Chúng ta - những đứa con của nòi giống Vua Hùng
Không may sinh ra trong độc tài, gian ác
Không nỡ quay mình trước nỗi khổ triệu dân
Chỉ một đường vững bước tiến lên

Dù biết đó là đường nguy hiểm nhất
Là nhà tù, còng sắt, dùi cui
(Tình yêu lớn luôn trả bằng giá đắt
Cả sinh mạng mình, đâu dám phân vân)

Con đường gian lao, đảng, đoàn giăng bẫy
Vẫn những con người đồng chí hướng, niềm tin
Bao năm trong lao, nay lại lao vào...
Bầy chó đói và quan thầy độc ác
Quyết giành giật tương lai đất nước
Trả về tay quần chúng nhân dân

Đường gai góc sẽ nở đầy hoa thắm
Hãy vững tin, cả hải ngoại dõi nhìn
Chúng bắt một ta có thêm hai
Những cha lý, Lê thị Công Nhân tràn đầy khí phách

Những bàn tay không bao giờ lật ngửa,
Phải nắm lại thành nắm đấm tiên phong
Nhằm thẳng mặt lũ hôn quân, ám chúa
Bán đất, buôn dân, dâng biển cho Tàu

Lịch sử sẽ sang trang, lịch sử sẽ chói loà
Bao gương mặt yêu thương đầy rạng rỡ
Triệu triệu bàn tay cùng giơ tay bồi lấp...
Biển khổ thẳm sâu trong mỗi trái tim người...


21-3-2008
TKTT

Làm người tranh đấu ở Việt Nam

Nếu sống ở Việt Nam, đảng sẽ bắt vào tù
Để trả thù các nhà dân chủ
Đảng hủy diệt sạch sành sanh tất cả
Một miếng đất con, đảng cũng không chừa

Không phải vô cớ đâu, bởi độc tài đảng muốn ngồi giữ ghế
Và suốt đời hưởng phú quý xa hoa
Đảng không thích những mắt nhìn, miệng nói
Cười mỉa mai chỉ rõ đảng đê hèn

Cậy hiểu biết đặt ra bao điều mới
Đòi trong sạch như đạo lý cha ông
Từ dân chủ đến bất đồng chính kiến
Đảng hành xử như một lũ Hít Le

So với dân đảng có nghĩa gì ?
Mà sao cứ lai nhai lải nhải
“ Hết thành tích, công lao, đổi mới
Lại tăng lương, đẩy mạnh nhân quyền(!?)..."

Cả dân tộc đòi tự do hội nhập
Đảng ta ư? chỉ chủ nghĩa siêu hình
Dân hiểu rõ rồi. Dân cần hỏi tội
Đứng lên đi, đòi lấy công quyền

Đảng huỷ diệt, nhưng muôn dân tồn tại.
Muốn sống ư ? Phải biết sống oai hùng
Hãy chỉ đích danh phường ăn hại
Nâng cốc mời nhau ngày đảng lụi tàn



Xóm nghèo ...
Thơ Chế Lan Viên
(Tặng dân làng Uy Nỗ (Đông Anh) và bà con dân oan Việt Nam bị mất nhà, mất đất )

Xóm nghèo mươi mẩu đất khô
Sắn khoai không đủ bốn mùa nuôi dân
Con trai con gái cỗi cằn
Nước da sốt rét đã ăn mất màu
Bóng già bóng trẻ hắt heo
Liên miên cuộc sống lạnh, nghèo... liên miên
Bao la đất nước vạn miền
Tưởng rằng đời cũng bỏ quên xóm nghèo...

Chém cha loài cộng sản
Có nơi nào quên đâu
Xóm tuy là xóm nhỏ
Sống một đời cùng khổ
Vẫn chịu phần thương đau
Một sáng công an lên khủng bố
Lấy đất, xua dân, để bán cho Hàn
Sân golf rộng, máu đồng bào lại đổ
Uy Nỗ ơi, sao có thể quên thù?

Căm thay buổi sáng bình yên
Con trẻ đùa chơi vú mẹ
Cụ già sưởi tóc ngoài hiên
Con chim chiếc lá cũng hiền
Ngọn khói cây rơm lặng lẽ
Buổi sáng bình yên
Cuộc đời máu toé
Vợ chạy theo chồng
Con thơ khóc mẹ
Bao giờ ai quên !
(Nỗi đau nhọn hoắt mắt nhìn
Căm thù như giếng sâu thêm từng ngày...)

Đêm nay xóm nhỏ vùi trong hận
Bè lũ công an lại vào làng
Tiếng súng nổ bừng đêm lửa hận
Xóm nghèo thao thức suốt canh khuya

Sáng ra người quen cộng sản bắt
Tin buồn khắp làng cứ theo nhau.
Bao thanh niên, vùng lên phải trốn
Công an đang muốn lập công đầu

Xóm nghèo đôi mắt rưng rưng
Nhìn ra non nước không ngừng đau thương

Xóm nghèo nằm giữa núi sông
Bao la đất mẹ bọc lòng chúng con
Mẹ đau con cũng chung buồn
Khi nao mẹ đón chúng con khỏi tù ?...


Trần Khải Thanh Thuỷ (giới thiệu và biên tập)


Đến con trẻ cũng lưu đầy ư, đảng quỷ ?
(Nhại thơ Chế Lan viên )

Xin Đức Mẹ bế Chúa hài nhi cho chặt
Chúa trong tay mẹ mà, đâu phải mồ côi
Nếu cần thiết, xin Mẹ hãy cầm gươm giáo
Kìa công an đang sà xuống săn lùng .

Chợ đang họp, đảng cho quân dẹp hết
Mãng-xà-vương của thế kỷ hai mươi
Vận-trù máu đảng ta là thế đấy
Mang cả xe cứu thương cả còng xích, vào làng

Bố mẹ bị bắt rồi sau những trận đấu tranh
Cả mảnh đất chôn rau vào tay đảng
Vứt các em nơi vỉa hè cầu cống
Bốn không gian không một tiếng ru hời.

Xa gốc gác quê hương, lạ tiếng, lạ nhà
Đến con trẻ cũng lưu đầy ư, đảng quỷ ?
Cả một triệu công an lừng lẫy thế
Giờ cũng làm càn sau bóng trẻ mồ côi

Xưa Hồ Chí Minh đặt tay lên ngực trái thề bồi
Nay công an kê đít ngồi lên 6 điều bác dạy
Thế giới chả mù đâu. Bay chớ bịp
Nhân loại chửi độc tài vang bốn bể, năm châu

Các tổ chức nhân quyền ơi! Hãy cấp tập đến đây mà nhìn, ngắm
Quét, quét hết những thành luỹ quỷ ma cho sạch khỏi chân trời
Để Đức Mẹ yên tâm bế Chúa hài-nhi vạn thuở
Và triệu con trẻ thiên thần yên nghỉ trong nôi.



Viết trước lăng người
(Nhại thơ Chế Lan viên )

Bác ra đi để lại cả gia tài
Ba Đồng Chinh Bằng Tôn* ai cũng thấy
Một mả to ngốn tỉ tiền dân nước
Giữa đói nghèo, bác lại đục khoét thêm.

Những trang văn lỗi thời, Bác chép ở Trung Hoa
Đem về giữa Ba Đình, sửa lại
Với dân tộc ít học, nào ai biết
Thấy tên người cứ tưởng của người thôi!

Thờ một nắm xương khô khi Tổ quốc nghèo
Là giết đi bao cuộc đời trong sạch
Không gì quý hơn Tự do, Độc lập
Đảng chỉ thích độc tài để trị dân

Người ký Trần Dân Tiên nhưng thực chất là người
Hồn thơ bác vốn háo danh, háo sắc
Muốn trang sách hóa thần, nhân dân quỳ để đọc
Dẫu dở, hay cũng con đẻ của người.

Người tự thắp lên các ngọn đèn dư, các ánh sáng thừa
Những hồi quang làm toàn dân lóa mắt
Những mùi hương lõa lồ gay gắt
Những tiếng ồn và lí sự gian tham

Bác dạy dân "lai vô ảnh, khứ vô hình"
Nhưng thực tế luôn là ngược lại
Người của đảng sang giàu vô lối
Sống ồn ào, tệ hại, khoa trương

Ta muốn Bác hoá trời xanh, giọt lệ
Với hương mộc trong đêm và lộc nõn trên cành
Nhưng Đảng chẳng chịu nghe, Đảng chỉ cười trừ
40 năm rồi bác vẫn ngự trong lăng

Đảng giờ đây lấn chiếm hết nương đồi
Đuổi dân khỏi đồng xôi ruộng mật
Mua tám trăm nhưng lại bán gấp mười
Dân mất đất, phải vùng lên tranh đấu
Mẹ và con cùng bị bắt lên đồn

Đảng đánh giết triệu dân oan, giữa hội nhập toàn cầu
Những vóc dạc khỉ Trường Sơn, nghèo đói ngập tràn
Mâm cơm dân suốt đời dưa với muối
Hộp mỳ tôm - lo trũng mắt người nghèo

Ai biết hết những đêm dài lụt bão
Đợt gió mùa dân mất trắng lúa khoai?
Nước mắt rơi trên mảnh đất quê nhà
Ruộng lụi cằn, bệnh dịch tươi tốt mãi

Bao nét hoa văn, từng khu di chỉ
Đảng luôn bảo: "Bản sắc phải giữ gìn"
Tuyên ngôn lừa không dối được lòng dân
Bởi cướp chùa, đánh bắt giáo dân

Diệt nhũng tham bao năm rồi vẫn vậy
Xây biệt thự trên xương máu dân lành
Giữa hội nhập không vừa tầm đảng nghĩ
Trừng phạt người nói thẳng, làm ngay

Ta mong đợi năm sau đời đổi khác
Để đôi mắt gian thần của Đảng hết hành dân.


(*) Tên các lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam : Ba Duẩn, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Nguyễn Lương Bằng, Tôn Đức Thắng.

Trần Khải Thanh Thủy